Anh không hiểu vì sao cô lại khóc cả, anh chưa bao giờ thấy cô khóc trước đây khi bên anh vậy mà hôm nay ngay trước ngày cưới, anh tìm cô, cả hai ngồi bên nhau trong công viên trước cổng nhà, anh ôm cô như thể chẳng thể nào có thể xa cô được và anh cũng cảm nhận được tình cảm nồng nàn đó ở cô, nhưng anh thấy những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má....
anh hỏi cô " làm sao em khóc vây?"
Cô không trả lời, cô cũng chẳng hiểu tại sao cô lại khóc nữa, hạnh phúc ư, cô cũng không biết mình có hạnh phúc hay không, yêu anh ... cô cũng không hiểu tình yêu mình dành cho anh bao nhiêu, chỉ biết rằng khi bên anh cô luôn có cảm giác được quan tâm che chở như một mầm xanh, ... chưa bao giờ anh cảm thấy có sự thiếu vắng anh trong cuộc sống của mình, anh quan tâm cô, từng li từng tý, chưa bao giờ để cho cô có cảm giác trống vắng hay cô đơn,... anh nhắn tin hỏi han cô bằng tất cả ngôn ngữ yêu thương quan tâm bất cứ khi nào cô thấy rảnh, .. anh đến bên cô bất cứ khi nào anh có thời gian và luôn dành cho cô những cử chỉ ấm áp nhất, những vòng tay xiết chặt, những nụ hôn nồng nàn miên man bất tận và mỗi lần chở cô đi đâu, bàn tay anh luôn đan chặt bàn tay cô, không dời, và hình như chưa bao giờ anh buông tay trước hoặc buông lơi những nụ hôn ... sự say đắm anh dành cho cô, như một nguồn nước chảy mãi vào tâm hồn cô, nhưng cô cứ băn khoăn liệu rằng đó có phải cô yêu anh hay không hay đó chỉ là những ngộ nhận,.. ngộ nhận về người yêu thương...
Người ta nói khi được hưởng quá nhiều thì người ta không biết trân trọng những gì mình đang có.. có phải cô đang dùng lãng phí một tình yêu, và thứ tình cảm của cô dành cho anh chỉ đơn giản là một sự ban ơn cho một kẻ si tình... một cảm giác có lỗi trào dâng trong trái tim cô, khiến cô ngột ngạt.. và cứ như thế dòng nước mắt lại trào ra như một kẻ tội đồ,...
sau nụ hôn dài đắm đuối và tràn ngập những đam mê, cô cảm giác đầu óc mình trống rỗng, trống rỗng đến như một chiếc hộp chân không được rút hêt không khí, không một phân tử tình cảm nào đọng lại nói cho cô biết tại sao cô lại như thế, lại chấp nhận anh trong khi tim mình còn những vết thương chưa lành ... của một mối tình đã ra đi... và tự nhiên cô lại so sánh anh với người cũ, người mà cô đã cất sâu trong tim như một ngăn của lãng quên và không bao giờ muốn nhắc tới .. rồi nước mắt gian dối cứ thi nhau vỡ oà trên gương mặt cô, nụ cười biến mất lúc nào không hay....
Cô cứ thả mình lang thang trong mớ cảm xúc hỗn loạn không gọi thành tên, mà không để ý đến vẻ mắt lo lắng của anh đang nhìn cô, anh ôm chặt cô vào lòng như cảm giác một điều gì không hay săp xẩy ra với anh, hoặc anh cảm nhận được những ngổn ngang trong trái tim cô... và cô biết anh cũng đang rất lo lắng... cô tựa đầu vào vai anh thì thầm khe khẽ....
" hay mình hoãn đám cưới lại anh nhé"
Sao thế em, đừng trẻ con như thế, anh đã mong giờ phút này từ rất lâu rất lâu rồi, giờ phút anh được làm chú rể đi bên cạnh em làm cô dâu...em nói thế làm anh buồn lắm đó biết không?
Em .... xin lỗi... cô cúi mắt, để cho những giọt nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi rồi chạm vào trong lòng đất, từng gọt nóng hổi cứ thi nhau lăn trên má ....
Em xin lỗi gì cơ... sao phải xin lỗi chứ... em có lỗi gì à???...
Hình như em.... đang ngộ nhận điều gì đó... hình như là ... em sợ lắm.... em sợ mình chưa thực sự yêu anh....
chưa yêu đến mức tiến đến cuộc sống hôn nhân cùng anh... và em rất sợ phải dối anh....
chợt cô thấy gương mặt anh biến đổi sắc, chưa bao giờ cô thấy anh như thế, trong mắt cô lúc nào anh cũng dịu dàng, nồng nàn và đam mê khi ở bên cạnh cô, cô nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của anh khi bên cạnh cô, thấy vẻ mặt lo lắng của anh khi không liên lạc được với cô, thấy niềm vui long lanh trên đôi mắt anh mỗi khi cô thì thầm vào tai anh những điều huyên thuyên trong cuộc sống, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh như thế ... vẻ mặt thất vọng, giận giữ và dần trở nên u uất...
Chợt anh ôm gì cô, hôn cô bằng tất cả sức mạnh và bạo lực.... rồi thì thầm giận dữ vào tai cô" em nói đi, nóit tất những điều tôi nghe vài phút trứơc là nghe nhầm... nói rằng em vẫn yêu tôi và chỉ có tôi mà thôi... hãy nói rằng em muốn cùng tôi đến lễ đường ... và em đang hạnh phúc...
tôi xin em đó, đừng làm trái tim tôi đau đớn thêm nữa... đừng làm tôi tan vỡ vì tôi quá yêu em, tôi không thể sống mà không có em được....tôi xin em hãy lừa tôi lần này nữa thôi... hãy cứ để tôi sống với sự lưa dối của em...
Cô không biết làm sao và phản ứng thế nào cả, cô chỉ biết khóc và khóc, nước mắt như những lời xin lỗi của một kẻ tội đồ, một kẻ có tội, có tội vì làm tổn thương một người con trai như anh, một người quá tốt, quá yêu cô mà không hề đòi hỏi....
Anh nhìn những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn trên má
c
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét