Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Anh có thể là thật trong thế giới của em không?

Quen anh khi những ảo ảnh về mối tình đầu đơn phương tan thành bong bóng sau mưa, cô chút hết tâm tư buồn thảm qua từng trang thơ và từng trang blog ngập tràn yêu thương dành cho mối tình đầu lặng câm và tràn đầy đau khổ... nơi ấy anh cũng vậy cũng nhờ vần thơ nói nên những niềm yêu thương tiếc nuối không tả hết về mối tình đầu từ thưở sinh viên đẹp đẽ trong sáng và quá nhiều mơ mộng....
Như những sự đồng cảm sâu sắc của hai kẻ đang có trái tim tan lát, anh và cô nhanh chóng trở thành những người bạn thân trên thế giới ảo, anh kể cho cô nghe rất nhiều về chị ấy, người con gái mà anh yêu thương bằng cả trái tim chân thành, Anh nói với cô rằng Anh vẫn  rất nhớ chị ấy, ngay cả khi chị ấy có chồng và đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé  của mình... trái tim anh chưa bao giờ thôi đau đớn và tiếc nuối về mối tình đã qua cả hơn một thập kỷ ấy... điều đó cũng giống cô khủng khiếp, cũng một một hình bóng mà cô nâng niu ấp ủ trong trái tim, ngay cả khi càng nâng niu càng ấp ủ thì trái tim càng đau như triệu triệu gai nhọn đâm sâu vào trong đó, buốt đắng và cay để lệ trào ra trong những màn đêm đen đặc, nhưng sao không thể dừng lại  những ảo mộng về người ấy... và cũng như anh vẫn mỉm cười thật tươi khi đối diện với người yêu cũ để chỉ mong nụ cười hạnh phúc mãi mãi nở trên môi của chị ấy, để sau thẳm trong trái  tim là những đau đớn tuột cùng khi những giọt nước mắt chảy ngược mãi vào trong ... từng ngõ ngách của con tim mặn chát hoang tàn như không một loại thuốc gì có thể chữa lành lại được... cô cũng vậy cũng rất nhiều lần cô chạy trốn người cô yêu đơn phương ấy, nhưng không hiểu bằng nào đó anh ấy vẫn tìm thấy được cô và gieo vào lòng cô triệu triệu giọt đắng khi nhìn anh hạnh phúc cùng với người con gái khác,... cô tự hứa mình rằng rồi mình sẽ quên được anh ấy, nhưng chị rồi ấy mãi không xảy ra, hoặc xảy ra ở những nơi rất khác, một thời điểm tương lai nào đó mà cô không thể nào biết được...

Những lúc trái tim đau khổ như thế anh và cô thường tìm đến nhau để mong được sự động viên chia sẻ và cũng như để làm dịu đi trái tim đau đớn tuột cùng ấy, lúc đó cô thường kể cho anh nghe những câu truyện cười mà cô tự sáng tác, lúc đó anh cười  và tâm trạng anh cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cô thường nói nên những điều tận sâu trong trái tim anh, mà anh luôn phải che giấu bằng bộn bề công việc, Bằng vẻ mặt lạnh lùng khó ưa, nhưng đối với cô anh dịu dàng như con tim của anh vậy, anh gần gũi như một phần bản sao của cô, và trong anh, cô nhận ra mình tội tình bé nhỏ mà như cây sương rồng đầy bản lĩnh...
Còn anh luôn nhìn thấy ngoài nụ cười hiển diện của cô là những nỗi buồn chồng chất, và những tâm tư nặng lề trong trái tim hoen rỉ máu vì những gai nhọn của mối tình đơn phương  cả hàng gần thập kỷ ấy...
Cứ như thể bằng những cách nhẹ nhàng nhất anh và cô từng bước làm cho những vết thương trong trái tim mình bớt cảm giác đau đơn, và cảm giác cần nhau như những tri kỷ mặc dù không bao giờ có cơ hội gặp mặt nhau ngoài cuộc sống
Cô và anh đều rất vui vì có nhau làm bạn trên một thế giới tất cả là ảo, chỉ có thứ tình cảm chân thành chẩy trong cảm nhận của trái tim là thực sự ... và ấm áp như chính những ngọn lửa hồng làm tan chẩy những khối băng lạnh lẽo dầy cộp trong trái tim cả hai vì những vết thương lòng thời quá khứ.. những nụ cười trên gương mặt của anh và cô đã tươi tắn và thực sự hơn nhiều, lớp mặt lạ mà cả hai cùng cố che giấu đã dần dần mờ nhạt .Trước kia cuộc sống của cô và anh như những bản nhạc chỉ toàn những nốt trầm buồn thì bây giờ thay thế dần bằng những nốt thăng vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều ... thế giớ của những cây xương rồng chỉ vì khắc nhiệt và có những gai nhọn thì giờ đây những giọt mưa long lanh mát rượi của sự sẻ chia đã giúp cô rất nhiều trong cuộc sống....
Cô và anh có những giao ước mà giá như không có những giao ước ấy thì có lẽ mọi việc đã khác và có thể thế người ở thể giới ảo có thể tìm nhau hoàn toàn trên thế giới thật đầy bụi mờ sương mai và những nỗi đau chồng chất ấy đó là cô và anh chỉ làm tri kỷ, không bao giờ có thể gặp nhau trên thế giới thật ấy...
Cô là nhân viên văn phòng vì vậy thời gian online của cô là 24/24 còn anh là nhân viên thị trường nên thời gian online của anh chỉ tranh thủ những giờ nghỉ trưa hoặc những khi rảnh công việc...có khi anh biến mất trên thế giới ảo cả tháng, khiến cô hoang mang và lo lắng rất nhiều, cô mong được gặp anh, mong anh đọc những bài thơ và những trang blog của cô viết để được nghe anh bình luận và cũng như thế để được anh ve vuốt những xúc cảm, những nỗi đau cồn cào trong trái tim tội tình của cô... cô không biết cảm giác đó gọi là gì, chỉ biết rằng cảm giác nhớ một điều gì đó, như một chú mèo kitty chẳng hạn... không có anh những dòng tâm tư của cô không được chia sẻ như con sông không được chẩy ra đại ngàn vào mùa mưa cứ dâng nên thành lũ tội tình.... còn anh cũng vậy, khi có thời gian rảnh online việc đầu tiên vào FB của cô đọc tin nhắn và từng dòng stt và những bài thơ cô viết, ... anh tìm lại được hình bóng của mình qua từng dòng thơ ấy, thấy được những giọt nước mắt còn đâu đó ở trong lòng của mình, như được hoà thêm chút nước mát lành và cảm giác đắng không còn chát trong ngóc ngách trái tim.... khi không gặp được cô ... anh cũng nhớ như nhớ một người bạn quá thân, và như những dòng tâm tư nặng lề mà không có chú mèo kitty trung thành với mình chia sẽ .. cũng cảm gác buồn và thất vọng....
Nhưng cuộc đời luôn bảo thế, bảo rằng anh và cô chỉ là đường thẳng song song và chỉ có thể gặp nhau trên thế giới ảo....
Rồi gần đây, anh không online nữa, không đọc  những bài viết cô viết nữa, không nhắn tin offline và tất nhiên thế giới của anh hình như đã đi đến một  nơi khác rất xa cô.. cô buồn và cảm thấy mất mát, quá lớn lao,... cô không hiểu nguyên nhân gì khiến anh như một cơn gió như thế, .... cô trách mình tại sao không cho anh ấy số, tại sao lại đặt ra những quy tắc quá vô lý đến thế, đến độ bây giờ những tâm sự của cô, không thể được chia sẻ cùng anh... theo một cách nào đó cô cũng rất nhớ anh, nhớ một người mà mình chưa bao giờ biết mặt...cô thấy cũng vô lý lắm nhưng biết làm sao với trái tim bé nhỏ và tràn đầy lãng mạn của cô, mọi việc đều có thể xẩy ra... cả người mà cô thầm thương cũng vậy thôi, cô cũng yêu và thương đến thế dẫu rằng mọi việc chỉ là trên thế giới ảo...
Con gái cũng có thì thôi, mẹ cô giục cô chuyện chồng con, cô chỉ mỉm cười, trái tim đã thuộc về nơi nào rồi, nhưng nơi ấy cô chẳng thể nào đến được..rồi cô nhận được tỏ tình của chàng trai mà bố mẹ cô rất ưng ý... thận chí đối chàng trai ấy, theo những áp lực từ nhiều phía cô không thể có cơ hội chối từ... cô ngậm ngùi nhìn những cơn mưa đầu hạ rơi trong chiều đầu tháng năm lạnh buốt trên hiên nhà mà lòng đầy tâm tư...yêu thương như cơn gió, tuổi xuân như con thuyền trôi không trở lại, ảo ảnh mãi mãi ảo ảnh như những bong bóng tan ra.. cô nói chàng trai đó cho cô một tuần để suy nghĩ để rồi  trong lòng như triệu con sóng miên man, cồn cào cho những nỗi nhớ ảo ảnh không biết về đâu cho ai... cô online FB mỗi ngày.. chờ anh, chờ anh đến để nghe cô kể chuyện và vuốt ve những xúc cảm ngổn ngang của cô ... nhưng anh vẫn vô âm tín... cô và anh sẽ không gặp nhau thật nữa sao
Cô đăng nên tường của anh một bài thơ như một hy vọng mong manh nắng ấm giữa vùng tuyết lạnh giá

Em chờ anh đến đã lâu
Sao anh chẳng nói một câu đợi chờ
Để cho mưa gió ngẩn ngơ
Để cho em dạ bâng quơ nỗi niềm

Chợt buồn những mảnh trăng đêm
Trăng gieo nỗi nhớ dịu êm bóng mờ
Em chờ anh đến bao giờ
Chờ cho mây hoá trời mưa mất rồi

Chiều nay mưa phố lại rơi
Chiều nay nỗi nhớ về nơi cuội nguồn
Chiều nay điện thoại trống trơn
Không dòng tin nhắn không lời hỏi han

Con phố bỗng chốc hoang tàn
Chiều loang mây đổ ướt miền riềng em
Có gì thật khẽ thật êm
Sao như sóng cuốn tim em mất rồi

Anh ơi, anh cứ mãi dong chơi
Để cho nước mắt em rơi thế này
Chiều nay, giọt nước hoá cay
Hoem mi em ướt mặt mày ủ rủ

Anh , có đến hay không?
Hay là anh mãi chẳng bao giờ gặp em
Ngoài kia mưa rớt đầy thềm
Trong này giông bão tim em chất đầy

Chỉ còn một tuần nữa thôi, cô sẽ phải nói câu trả lời của chàng trai ấy... hoặc anh mãi tan ra như cái thế giới ảo mà anh và cô ở trong đó... hoặc anh sẽ tìm cô trên thế giới thật này .. dẫu đã quá lớn để tin vào những điều cổ tích ấy, nhưng trong trái tim cô, hi vọng vẫn chất đầy..
 "chỉ còn một tuần nữa thôi.... anh có thể là thực trong thế giới của em được không"
Cô đăng một stt cuối nên FB của anh.. rồi lẳng lặng out....
Suốt một tuần đó cô không đủ can đảm để online.. rồi đến ngày thứ bẩy... thành phố và những cơn mưa, chàng trai chờ cô đến ở trước cửa cơ quan cô trong một chiếc áo mưa rộng thùng thình và đoá bằng lăng vừa hái còn vương những hạt mưa long lanh...
Xin lỗi ... anh đến muộn vì trời mưa... nhưng hi vọng không làm ướt thế giới thật của em chưa...
Anh....
Ừh anh xin lỗi vì biến mất quá lâu....anh xin lỗi vì reply tin nhắn muộn...
Anh xin lỗi vì những hạt mưa trên mắt em và ....
Anh đến thật đấy... không ảo ... không tan biến như sương khói đâu...
Hạnh phúc bất ngờ... từng hạt nước mắt nóng trào đâng.... " anh tệ thật đây... sao giờ anh mới đến.......
chỉ vì anh muốn em có thời gian suy nghĩ... thực ra anh vẫn online, đọc blog, đọc thơ và tâm sự của em...
Anh cũng muốn biết tình cảm trái tim mình đang ở đâu ... và bây giờ anh biết mình đang ở thế giới thật..
Cô hạnh phúc đưa tay đón lấy bó bằng lăng và đôi tay với những ngón tay dài ấm áp của anh... lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc như thế.. ngọt ngào như viên kẹo bông và mềm mại như mây trôi lang thang ...
Sao anh biết cơ qua em ở đây...
À, anh vào nhóm FB lớp đại học của em, trên đó có ảnh của em và cả địa chỉ cơ quan rồi số điện thoại nữa...
Sao anh nhận ra em...
Vì một tuần nay, ngày nào anh cũng ở đây... và anh biết em thường viết blog nên về muộn nhất cơ quan
Hihi...
Hạnh phúc ngọt ngào.. cô cùng anh nắm tay nhau đi trên con phố... mưa rơi và hai tâm hồn đồng điệu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét