Anh không hiểu vì sao cô lại khóc cả, anh chưa bao giờ thấy cô khóc trước đây khi bên anh vậy mà hôm nay ngay trước ngày cưới, anh tìm cô, cả hai ngồi bên nhau trong công viên trước cổng nhà, anh ôm cô như thể chẳng thể nào có thể xa cô được và anh cũng cảm nhận được tình cảm nồng nàn đó ở cô, nhưng anh thấy những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má....
anh hỏi cô " làm sao em khóc vây?"
Cô không trả lời, cô cũng chẳng hiểu tại sao cô lại khóc nữa, hạnh phúc ư, cô cũng không biết mình có hạnh phúc hay không, yêu anh ... cô cũng không hiểu tình yêu mình dành cho anh bao nhiêu, chỉ biết rằng khi bên anh cô luôn có cảm giác được quan tâm che chở như một mầm xanh, ... chưa bao giờ anh cảm thấy có sự thiếu vắng anh trong cuộc sống của mình, anh quan tâm cô, từng li từng tý, chưa bao giờ để cho cô có cảm giác trống vắng hay cô đơn,... anh nhắn tin hỏi han cô bằng tất cả ngôn ngữ yêu thương quan tâm bất cứ khi nào cô thấy rảnh, .. anh đến bên cô bất cứ khi nào anh có thời gian và luôn dành cho cô những cử chỉ ấm áp nhất, những vòng tay xiết chặt, những nụ hôn nồng nàn miên man bất tận và mỗi lần chở cô đi đâu, bàn tay anh luôn đan chặt bàn tay cô, không dời, và hình như chưa bao giờ anh buông tay trước hoặc buông lơi những nụ hôn ... sự say đắm anh dành cho cô, như một nguồn nước chảy mãi vào tâm hồn cô, nhưng cô cứ băn khoăn liệu rằng đó có phải cô yêu anh hay không hay đó chỉ là những ngộ nhận,.. ngộ nhận về người yêu thương...
Người ta nói khi được hưởng quá nhiều thì người ta không biết trân trọng những gì mình đang có.. có phải cô đang dùng lãng phí một tình yêu, và thứ tình cảm của cô dành cho anh chỉ đơn giản là một sự ban ơn cho một kẻ si tình... một cảm giác có lỗi trào dâng trong trái tim cô, khiến cô ngột ngạt.. và cứ như thế dòng nước mắt lại trào ra như một kẻ tội đồ,...
sau nụ hôn dài đắm đuối và tràn ngập những đam mê, cô cảm giác đầu óc mình trống rỗng, trống rỗng đến như một chiếc hộp chân không được rút hêt không khí, không một phân tử tình cảm nào đọng lại nói cho cô biết tại sao cô lại như thế, lại chấp nhận anh trong khi tim mình còn những vết thương chưa lành ... của một mối tình đã ra đi... và tự nhiên cô lại so sánh anh với người cũ, người mà cô đã cất sâu trong tim như một ngăn của lãng quên và không bao giờ muốn nhắc tới .. rồi nước mắt gian dối cứ thi nhau vỡ oà trên gương mặt cô, nụ cười biến mất lúc nào không hay....
Cô cứ thả mình lang thang trong mớ cảm xúc hỗn loạn không gọi thành tên, mà không để ý đến vẻ mắt lo lắng của anh đang nhìn cô, anh ôm chặt cô vào lòng như cảm giác một điều gì không hay săp xẩy ra với anh, hoặc anh cảm nhận được những ngổn ngang trong trái tim cô... và cô biết anh cũng đang rất lo lắng... cô tựa đầu vào vai anh thì thầm khe khẽ....
" hay mình hoãn đám cưới lại anh nhé"
Sao thế em, đừng trẻ con như thế, anh đã mong giờ phút này từ rất lâu rất lâu rồi, giờ phút anh được làm chú rể đi bên cạnh em làm cô dâu...em nói thế làm anh buồn lắm đó biết không?
Em .... xin lỗi... cô cúi mắt, để cho những giọt nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi rồi chạm vào trong lòng đất, từng gọt nóng hổi cứ thi nhau lăn trên má ....
Em xin lỗi gì cơ... sao phải xin lỗi chứ... em có lỗi gì à???...
Hình như em.... đang ngộ nhận điều gì đó... hình như là ... em sợ lắm.... em sợ mình chưa thực sự yêu anh....
chưa yêu đến mức tiến đến cuộc sống hôn nhân cùng anh... và em rất sợ phải dối anh....
chợt cô thấy gương mặt anh biến đổi sắc, chưa bao giờ cô thấy anh như thế, trong mắt cô lúc nào anh cũng dịu dàng, nồng nàn và đam mê khi ở bên cạnh cô, cô nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của anh khi bên cạnh cô, thấy vẻ mặt lo lắng của anh khi không liên lạc được với cô, thấy niềm vui long lanh trên đôi mắt anh mỗi khi cô thì thầm vào tai anh những điều huyên thuyên trong cuộc sống, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh như thế ... vẻ mặt thất vọng, giận giữ và dần trở nên u uất...
Chợt anh ôm gì cô, hôn cô bằng tất cả sức mạnh và bạo lực.... rồi thì thầm giận dữ vào tai cô" em nói đi, nóit tất những điều tôi nghe vài phút trứơc là nghe nhầm... nói rằng em vẫn yêu tôi và chỉ có tôi mà thôi... hãy nói rằng em muốn cùng tôi đến lễ đường ... và em đang hạnh phúc...
tôi xin em đó, đừng làm trái tim tôi đau đớn thêm nữa... đừng làm tôi tan vỡ vì tôi quá yêu em, tôi không thể sống mà không có em được....tôi xin em hãy lừa tôi lần này nữa thôi... hãy cứ để tôi sống với sự lưa dối của em...
Cô không biết làm sao và phản ứng thế nào cả, cô chỉ biết khóc và khóc, nước mắt như những lời xin lỗi của một kẻ tội đồ, một kẻ có tội, có tội vì làm tổn thương một người con trai như anh, một người quá tốt, quá yêu cô mà không hề đòi hỏi....
Anh nhìn những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn trên má
c
Ngày hôm qua như giấc mơ dài
Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013
Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013
Cho những ngày tháng sáu
Nhánh phượng hồng rụng đỏ đường đi
Anh dẫn em về nơi cơn mưa tháng sáu
Bất chợt đến đùa trên vai áo
Bất chợt đi ướt tóc em bên anh
Bàn tay ta đan chặt trong mộng lành
Giấc mơ êm đềm và từng bài ca ve hát
Bản nhạc yêu thương như chẳng thể nào phai nhạt
Bởi hạnh phúc ngập tràn của tháng sáu yêu thương
Tháng sáu nhành hoa rực cháy cuối đường
Anh đón em về xây gia đình hạnh phúc
Tháng sáu bên nhau bao giấc mơ thành thực
Tháng sáu nụ cười với những giấc mơ ngoan
Tháng tháng sáu của em là giấc mơ bên anh
Không còn những ngày dài chờ đợi
Không còn những không gian diệu vợi
Bởi tình yêu nào bền chặt mãi ngàn đời
Tháng sáu nữa lại đến, đến như mong đợi của hạnh phúc lứa đôi, chưa bao giờ tháng sáu trong tôi lại vui cả, bởi tháng sáu là những ngày chia tay đầy nước mắt của những năm lớp mười hai, tiếc nhớ của những điều gì đó có thể là một mối tình thơ không tên không tuổi, không một lời yêu trao gửi, nhưng vẫn đọng lại trong tim nhau những run run trong tim bởi những lạc nhịp của trái tim non trẻ, lần đàu tiên cảm nhận rung động, cảm giác mới lạ trong trái tim non, và những vất vả của những nỗi lo cho tương lai, cho kỳ thi cam go đánh dấu bước đi và những điểm mốc quan trọng nhất của cuộc đời, chia tay với thời trẻ con và chính thức được coi là người lớn, rồi phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính mình... tháng sáu năm đó là những giọt nước mắt trong veo hồn nhiên của tiếc và lưu luyến tuổi học trò và những âu lo khiến tháng sáu nặng lề và đáng ghét đến kinh khủng...
Tháng sáu của những năm tháng đại học và những gắng gượng bươn trải của đứa sinh viên xa nhà với thời tiết đỏng đảnh và những vật lộn trong kỳ thi cuối, những căng thẳng của những đêm dài tháng sáu ôn thi với tiếng dế kêu và những bản tình ca của mưa, vẫn là cảm giác ghét tháng sáu,ghét và tiếc một điều gì đó, vừa tuột khỏi tầm tay, những ngày vật lộn trên giảng đường với nắng chói chang và tiếng ve, rồi cả những cơn mưa bất chợt ùa đến mối tốikhi trên giảng đường, những lần che ô chung với một ai đó giờ có lẽ cũng đã chẳng còn nhớ đến mình, duy chỉ còn mình thi thoảng vẫn còn nhớ đến như chút kỷ niệm đẹp đẽ thơ mộng rồi ghi lại trong những trang blog... vẫn còn đọng lại một chút mặn của cơn mưa và những lần vô tình tay chạm tay để trái tim rộn ràng xao xuyến, của một điều gì đó mà người ta chưa kịp nói gì với mình đã vội vàng đi như cơn mưa ngày ấy, chỉ còn những kỷ niệm e ấp trong trái tim chỉ còn những điều chưa nói và mãi mãi người ấy không bao giờ nói làm tiếc nhớ của cho những ngày về sau, tiếc đến mỗi độ tháng sáu là những ngày hoa nở ngập tràn góc đường mình tự đặt là kỷ niệm, và cái nắng cũng tên kỷ niệm, cả những cơn mưa cũng tên kỷ niệm cũ úa mầu bao mưa nắng nhưng nguyên vẹn như những bản tình ca âm điệu cứ lập lại hoài trong trái tim của mình... phải người ta nói những rung động đầu đời tưởng nhẹ nhành như cơn gió mà đá núi phải mòn và nhuộm mình trong những ưu tư , nhuộn trái tim vào đa cảm đa sầu, nhuộn thời gian không gian vào kỷ niệm khắc sâu, chôn chặt khó quên...
Tháng sáu của những ngày đi làm, là tháng sáu của những lo toan công việc, của căn phòng với điều hoà mát lạnh thi thoảng làm mình quên đi cái nắng khắc nghiệt của mùa hè, và đôi khi mình cảm thấy nhớ thấy tiếc nắng tiếc mưa khi tháng sáu vừa đi mất, tháng sáu của những ngày đi làm đôi khi mình quên đi cả tiếng ve, quên đi những nhành hoa phượng cháy rực ngoài đường kia để cắm đầu vào công việc, và là tháng sáu của cố quên mối tình đầu tiên chính thức của mình, chia tay với người con trai đầu tiên nói yêu thương với mình và là người đầu tiên nắm tay mình thật chặt, chặt đến mức mình cảm nhận người ấy không thể buông tay mình ra, vậy mà chỉ một chút gió mưa vô tình bàn tay ấy cũng buông tay mình, buông như vô tình và điều tất nhiên phải buông tay, bỡi lẽ người ấy không là định mệnh, không dành cho riêng mình mình, mình khóc thật nhiều, lần đầu tiên mình cảm nhận được đau khổ, lần đầu tiên mình cảm nhận được vỡ tim vì một người con trai và lần đầu tiên mình cảm nhận được mình mạnh mẽ giống như tháng sáu, giống như cái náng oi nồng tháng sáu, giống như cơn mưa giông.. tháng sáu... và mình nhận ra người ấy chỉ như cơn mưa ngang qua, mang một chút mầu sắc cho cuộc đời mình có lẽ giờ đây mình cũng đã quên người ấy, thôi không đau khổ vì người ấy, đóng giói tất cả những kỷ niệm về người ấy bỏ vào một góc kỷ niệm đã qua...
Và tháng sau này, mình không còn cảm giác ghét tháng sáu nữa, không còn cảm giác ghét nắng ghét mưa, bởi tháng sáu ngày có một bờ vai đủ lớn đủ êm che giúp mình khỏi mưa nắng, cũng không còn cảm giác tiếc nuối hay buồn như những tháng sáu đã qua, tháng sáu hôm nay là tháng sáu của hạnh phúc ngập tràn, của những yêu thương như con sóng lang thang tìm về được bến bờ bình yên, và tháng sáu của anh...
Anh bước đến bên đời mình thật nhẹ, thật êm, như nắng dịu dàng tan chẩy tất cả những mảnh băng trong con tim của mình, anh đến và bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng hờ hững của mình bằng con tim tràn ngập yêu thương, tình yêu anh dành cho mình như một dòng suối mát lành, tự động chẩy vào từng ngõ ngách của trái tim mình mang lại ấp áp và hạnh phúc, mình từng ngỡ mình không thể yêu thêm bất cứ một ai khác, nhưng anh đến đã làm thay đổi điều đó, anh dậy mình cách yêu, anh dậy mình cách sống trong tình yêu và dậy mình cách yêu anh như anh yêu mình vậy... lần đầu tiên trong cuộc đời tháng sáu là những nụ cười mỗi sớm thức dậy với từng tin nhắn yêu thương, là những buổi trưa với sự quan tâm dịu dàng hay những buổi tối tay trong tay và những nụ hôn ngọt ngào.. và tháng sáu này anh sẽ đón mình về nhà anh ... tháng sáu này, mình chính thức bỏ nhà theo anh... dẫu rằng khó khăn sóng gió
Anh dẫn em về nơi cơn mưa tháng sáu
Bất chợt đến đùa trên vai áo
Bất chợt đi ướt tóc em bên anh
Bàn tay ta đan chặt trong mộng lành
Giấc mơ êm đềm và từng bài ca ve hát
Bản nhạc yêu thương như chẳng thể nào phai nhạt
Bởi hạnh phúc ngập tràn của tháng sáu yêu thương
Tháng sáu nhành hoa rực cháy cuối đường
Anh đón em về xây gia đình hạnh phúc
Tháng sáu bên nhau bao giấc mơ thành thực
Tháng sáu nụ cười với những giấc mơ ngoan
Tháng tháng sáu của em là giấc mơ bên anh
Không còn những ngày dài chờ đợi
Không còn những không gian diệu vợi
Bởi tình yêu nào bền chặt mãi ngàn đời
Tháng sáu nữa lại đến, đến như mong đợi của hạnh phúc lứa đôi, chưa bao giờ tháng sáu trong tôi lại vui cả, bởi tháng sáu là những ngày chia tay đầy nước mắt của những năm lớp mười hai, tiếc nhớ của những điều gì đó có thể là một mối tình thơ không tên không tuổi, không một lời yêu trao gửi, nhưng vẫn đọng lại trong tim nhau những run run trong tim bởi những lạc nhịp của trái tim non trẻ, lần đàu tiên cảm nhận rung động, cảm giác mới lạ trong trái tim non, và những vất vả của những nỗi lo cho tương lai, cho kỳ thi cam go đánh dấu bước đi và những điểm mốc quan trọng nhất của cuộc đời, chia tay với thời trẻ con và chính thức được coi là người lớn, rồi phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính mình... tháng sáu năm đó là những giọt nước mắt trong veo hồn nhiên của tiếc và lưu luyến tuổi học trò và những âu lo khiến tháng sáu nặng lề và đáng ghét đến kinh khủng...
Tháng sáu của những năm tháng đại học và những gắng gượng bươn trải của đứa sinh viên xa nhà với thời tiết đỏng đảnh và những vật lộn trong kỳ thi cuối, những căng thẳng của những đêm dài tháng sáu ôn thi với tiếng dế kêu và những bản tình ca của mưa, vẫn là cảm giác ghét tháng sáu,ghét và tiếc một điều gì đó, vừa tuột khỏi tầm tay, những ngày vật lộn trên giảng đường với nắng chói chang và tiếng ve, rồi cả những cơn mưa bất chợt ùa đến mối tốikhi trên giảng đường, những lần che ô chung với một ai đó giờ có lẽ cũng đã chẳng còn nhớ đến mình, duy chỉ còn mình thi thoảng vẫn còn nhớ đến như chút kỷ niệm đẹp đẽ thơ mộng rồi ghi lại trong những trang blog... vẫn còn đọng lại một chút mặn của cơn mưa và những lần vô tình tay chạm tay để trái tim rộn ràng xao xuyến, của một điều gì đó mà người ta chưa kịp nói gì với mình đã vội vàng đi như cơn mưa ngày ấy, chỉ còn những kỷ niệm e ấp trong trái tim chỉ còn những điều chưa nói và mãi mãi người ấy không bao giờ nói làm tiếc nhớ của cho những ngày về sau, tiếc đến mỗi độ tháng sáu là những ngày hoa nở ngập tràn góc đường mình tự đặt là kỷ niệm, và cái nắng cũng tên kỷ niệm, cả những cơn mưa cũng tên kỷ niệm cũ úa mầu bao mưa nắng nhưng nguyên vẹn như những bản tình ca âm điệu cứ lập lại hoài trong trái tim của mình... phải người ta nói những rung động đầu đời tưởng nhẹ nhành như cơn gió mà đá núi phải mòn và nhuộm mình trong những ưu tư , nhuộn trái tim vào đa cảm đa sầu, nhuộn thời gian không gian vào kỷ niệm khắc sâu, chôn chặt khó quên...
Tháng sáu của những ngày đi làm, là tháng sáu của những lo toan công việc, của căn phòng với điều hoà mát lạnh thi thoảng làm mình quên đi cái nắng khắc nghiệt của mùa hè, và đôi khi mình cảm thấy nhớ thấy tiếc nắng tiếc mưa khi tháng sáu vừa đi mất, tháng sáu của những ngày đi làm đôi khi mình quên đi cả tiếng ve, quên đi những nhành hoa phượng cháy rực ngoài đường kia để cắm đầu vào công việc, và là tháng sáu của cố quên mối tình đầu tiên chính thức của mình, chia tay với người con trai đầu tiên nói yêu thương với mình và là người đầu tiên nắm tay mình thật chặt, chặt đến mức mình cảm nhận người ấy không thể buông tay mình ra, vậy mà chỉ một chút gió mưa vô tình bàn tay ấy cũng buông tay mình, buông như vô tình và điều tất nhiên phải buông tay, bỡi lẽ người ấy không là định mệnh, không dành cho riêng mình mình, mình khóc thật nhiều, lần đầu tiên mình cảm nhận được đau khổ, lần đầu tiên mình cảm nhận được vỡ tim vì một người con trai và lần đầu tiên mình cảm nhận được mình mạnh mẽ giống như tháng sáu, giống như cái náng oi nồng tháng sáu, giống như cơn mưa giông.. tháng sáu... và mình nhận ra người ấy chỉ như cơn mưa ngang qua, mang một chút mầu sắc cho cuộc đời mình có lẽ giờ đây mình cũng đã quên người ấy, thôi không đau khổ vì người ấy, đóng giói tất cả những kỷ niệm về người ấy bỏ vào một góc kỷ niệm đã qua...
Và tháng sau này, mình không còn cảm giác ghét tháng sáu nữa, không còn cảm giác ghét nắng ghét mưa, bởi tháng sáu ngày có một bờ vai đủ lớn đủ êm che giúp mình khỏi mưa nắng, cũng không còn cảm giác tiếc nuối hay buồn như những tháng sáu đã qua, tháng sáu hôm nay là tháng sáu của hạnh phúc ngập tràn, của những yêu thương như con sóng lang thang tìm về được bến bờ bình yên, và tháng sáu của anh...
Anh bước đến bên đời mình thật nhẹ, thật êm, như nắng dịu dàng tan chẩy tất cả những mảnh băng trong con tim của mình, anh đến và bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng hờ hững của mình bằng con tim tràn ngập yêu thương, tình yêu anh dành cho mình như một dòng suối mát lành, tự động chẩy vào từng ngõ ngách của trái tim mình mang lại ấp áp và hạnh phúc, mình từng ngỡ mình không thể yêu thêm bất cứ một ai khác, nhưng anh đến đã làm thay đổi điều đó, anh dậy mình cách yêu, anh dậy mình cách sống trong tình yêu và dậy mình cách yêu anh như anh yêu mình vậy... lần đầu tiên trong cuộc đời tháng sáu là những nụ cười mỗi sớm thức dậy với từng tin nhắn yêu thương, là những buổi trưa với sự quan tâm dịu dàng hay những buổi tối tay trong tay và những nụ hôn ngọt ngào.. và tháng sáu này anh sẽ đón mình về nhà anh ... tháng sáu này, mình chính thức bỏ nhà theo anh... dẫu rằng khó khăn sóng gió
Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013
NHẬT KÝ YÊU CÙNG TUỔI - CHƯƠNG 1 CON NHỎ ĐÁNG GHÉT
Chỉ còn một tuần nữa thôi, tôi và nàng chính thức trở thành vợ chồng, hạnh phúc này quả thực bất ngờ và lớn lao nhất của một thằng đàn ông sắp 30 tuổi như tôi.. niềm hạnh phúc mà từ nhỏ tôi hằng mơ ước trở thành hiện thực... không mơ mộng, không lãng mạn, nhưng hạnh phúc ngập tràn từng ngõ con tim...
Nhớ lại ngày xưa, tôi thích nàng không biết từ bao giờ, chắc có lẽ là từ lâu ơi là lâu rồi, mà thời gian nhỏ chỉ bằng một chú kiến ý..
Tôi học cùng trường với nàng từ lớp 1 đến lớp 12 nhé, nhưng tiếc là chưa bao giờ học cùng lớp thôi, nhưng thi thoảng trong một số kỳ thi của trường theo kiểu xếp lớp tôi vẫn được thi cùng phòng với nàng, được ngắm cách cắn bút và vò đầu miệt mài của nàng, thì đó cũng là niềm hạnh phúc lớn lao lắm với tôi rồi... tôi nói nàng cắn bút, vò đầu không có nghĩa là nàng của tôi học dốt đâu nhé, mà đơn giản chỉ là thói quen thôi, thực tế nàng của tôi là một cô gái thông minh, từ nhỏ ý…
Chương I :CON NHỎ ĐÁNG GHÉT….
Nhớ lần đầu gặp nàng là năm lớp 1 thì phải, hồi ấy tôi là một thằng nhỏ còi nhất lớp,( vì tôi sinh cuối năm, nên thông thường bé hơn các bạn đồng trang lứa), hôm đó lớp của nàng cô giáo bị ốm, mà giáo viên trong trường rất thiếu nên lớp nàng phải chia nhỏ để đến học ở các lớp khác để các cô học bài… tôi đang say xưa với những con tính và trong trang vở của mình thì đột nhiên có đứa con gái cao ơi là cao, da đen nhẻm đen nhèm và mái tóc đuôi gà đỏ như nắng cháy đến chỗ tôi ngồi…. đó chính là nàng của tôi đây
Tôi nhìn lại mình, một thằng bé còi nhất lớp, nhưnng phải nói hồi đó tôi trắng và dễ thương( không phải là tôi khoe khoang hay tự hào về mình quá đâu nhé, và thực tế là như vậy, ) tự nhiên trong lòng tôi có ác cảm không thể nào điễn tả nổi với nàng.. phải nói tôi rất ghét nàng, đặc biệt khi có thêm mấy thằng bạn cùng lớp với tôi chúng nó châm chọc vào tôi nữa chứ, chúng nó bảo tôi và nàng đẹp đôi thật… điều này làm tôi cực kỳ ghét, còn nàng ư, nàng chẳng phản ứng gì ngoài nụ cười với hàm răng khuyết những chiếc răng cửa… eo ơi, tôi thầm nhủ, sao trời lại có một đứa con gái nào kinh dị như thế chứ và tôi nhất định phải chứng tỏ bản lĩnh nam nhi của mình trước mặt nàng mới được… thế là tôi lấy cây thước và bút ra, không ngần ngại kẻ một đường vạch ngăn cách và ra oai với nàng
: này không được ngồi qua vạch ngày đâu nhé, nếu chạm tay vào vạch thì sẽ bị đánh một cái, đi qua vạch thì sẽ bị đánh hai cái, và nếu qua vạch quá 3 lần thì sẽ bị tịch thu vở đó nghe chưa ( hehe)…
.tôi thấy nàng chẳng phản ứng gì cả chỉ lẵng lặng thu mình ngôi cách xa cái vạch mà tôi tự nhiên đã đặt ra trong lòng vô cùng sung sướng, .. trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi bắt lạt được một đứa con gái từ…(vì tôi luôn còi hơn sơ với những đứa bạn cùng tuổi nên hầu như chỉ toàn bị bọn con gái bắt lạt thôi, chứ đã bao giờ bắt lạt được đứa con gái nào đâu) thế nên tôi thấy mình thật oai và thật oách… hừhừ.. sao thế nhỉ nàng chỉ nhẫn nhịn và không nói gì cả với tôi, như thế chưa thể gọi đáng mặt anh hùng trước mặt bàn dân thiên hạ được, vậy là tôi quay sang nàng, cầm cây thước và chiếc bút chì, vẽ thêm một chiếc vạch nữa, lần này chỗ tôi nhiều gấp đôi chỗ của nàng, tôi chỉ chừa cho nàng một nửa ngăn bàn chỉ đủ cho nàng ngồi viết và chạm vạch… còn tha hồ ngồi chăm chăm bắt lỗi của nàng mà quên mất việc học và viết…
Còn nàng thì hình như chẳng để ý gì đến tôi cả, ngoài việc cứ cắm cúi làm những bài toán trong một cuốn sách nào đó, mà thực tế chẳng thèm bận tâm đoái hoài gì đến tôi cả, làm tôi tức lắm… như thế thì oai của tôi phải được đặt ở đâu đây…. Tôi vẫn chăm chăm nhìn nàng với ánh mắt của một kẻ thắng thế và chủ nhà nên chẳng để ý gì đến bài giảng của cô giáo ở trên lớp cả.. rồi tai hoạ ập đến khi tôi bị cô giáo gọi lên bảng làm toán đố, mà từ lúc nàng ngồi cạnh tôi đến giờ tôi có nghe giảng đâu… kết quả là tôi lần đầu tiên không làm được bài… đã thể lạ còn bị cả lớp cười nhạo và ..đương nhiên tôi bị phạt vì tội không nghe giảng hình phạt là 5 cái thước kẻ vào tay đau đến thấu tim và đứng góc lớp cho đến hết buổi học, thê là đương nhiên nàng được ngồi một mình một bàn tha hồ mà rộng dãi,.. đã thế lúc nhìn thấy tôi nàng còn lêu lêu nữa chứ… tôi tức đến xì khói trên đầu tự nhủ rằng tất cả chị tại con nhỏ đáng ghét đó thôi, nếu không có nàng nhất định tôi không mất tập chung, càng không thể không làm được bài toán ấy và càng không bao giờ bị ăn đòn cũng như bị đứng góc lớp như thể cả.. trong đầu tôi tràn ngập kế hoạch trả thù nàng, con nhỏ đáng ghét lớp 1 C…
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó cô giáo cao hứng đưa ra một bài toán khó, toán suy luận mà chưa bao giờ chúng tôi được biết cả, khi cô giáo nói ai có thể giải được bài toán này, cả lớp im phăng phắc, không một cánh tay nào đủ can đảm để giơ lên, chỉ duy nhất có nàng, con bé da đen, cao lêu nghêu, và răng cửa khuyết 1c …giơ tay…
Nàng trình bầy trong một phút ra đáp án trong sự ngỡ ngàng của cả lớp … cách suy nghĩ của nàng tư duy và thông minh khiến cô giáo rất hài lòng.. và kết quả cô giáo đề nghị cả lớp tuyên dương nàng trước… khiến tôi càng tức… tức đến chẳng hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn ra… nức nở…
Đến giờ ra chơi, cả lớp được ra ngoài chơi, chỉ riêng tôi phải làm bạn với cái góc lớp để cho từng đứa bạn học đi qua chế nhạo.. trong đó có nàng… nàng đi đến gần tôi và nghé vào tai tôi…” Đồ còi ri, rổi lêu lêu tôi và nở nụ cười với hàm răng thiếu những chiếc răng cửa..(còn tôi chưa hề thay cái răng răng sữa nào cả, còn nguyên trắng bóng)” trước khi hoà cùng đám bạn chơi đùa ngoài sân….càng làm tôi ghét hơn nữa…lúc đó tôi nghĩ nàng là khắc tinh và là kẻ thù một đời không đội trời chung của mình…
Rồi đến giờ tập viết, tôi được đặc xá về chỗ ngồi, lần này không phải kẻ ngăn chỗ ngồi là tôi nữa mà là Nàng… nàng nói…
Này lúc trước cậu đánh tôi nhưng vì tôi còn bận nên không chấp, nhưng bây giờ tôi không bận nữa rồi nên cậu không được qua vạch này đâu nhé, nếu chạm vạch 5 thước, nếu qua vạch 10 thước và quá 2 lần thì thu sách vở + bút chì… thế nhé, tôi chỉ nói một lần thôi… không có lần thứ 2 đâu…
Trời chuyện gì thế này, tôi không thể tin được… nhưng tôi cũng chẳng phải vừa, vừa lúc nàng không để ý, tôi lấy bút của nàng vẩy mực vào áo và sách của mình như một phim nào đó mà hôm trước tôi vừa xen rôi để trải lại bút về phía nàng và đánh nàng một cái để thu hút sự chú ý của dư luận rồi đứng thưa cô giáo rằng nàng đã vẩy mực vào sách vở và quần áo của tôi…
Kết quả thì cả tôi và nàng đều bị ăn đòn và đứng góc lớp mặc cho bọn bạn cười chế nhạo và lại còn ghép đôi nữa chứ…
Anh còn nhớ hay quên
Anh về nơi ấy hay chưa
Để mưa kỷ niệm đung đưa cuối chiều
Nắng vàng từng giọt liêu xiêu
Giọt nghiêng giọt đổ mang nhiều vấn vương
Anh về có thấy hạt thương
Em gieo hạt nhớ tìm nhường cho hoa
Em gieo mầm ước nắng tà
Hạ về nở đỏ cả lối xưa ta về
Anh có về nữa hay không
Hay là chỉ một em trông ngóng người
Phố cũ cũng ngày mưa rơi
Phố sao tím đợi người ơi hỡi người
Nắng chiều giọt rụng giọt rơi
Giọt mang cay đắng về nơi em ngồi
Em chờ những khoảng chơi vơi
Em chờ hạ ước mùa vơi người về
Anh ơi anh đã quên rồi
Hay anh còn nhớ những lời mắt môi
Hôm nay mây cũng lại trôi
Nắng kia trốn ngủ, em đơn côi một mình
Để mưa kỷ niệm đung đưa cuối chiều
Nắng vàng từng giọt liêu xiêu
Giọt nghiêng giọt đổ mang nhiều vấn vương
Anh về có thấy hạt thương
Em gieo hạt nhớ tìm nhường cho hoa
Em gieo mầm ước nắng tà
Hạ về nở đỏ cả lối xưa ta về
Anh có về nữa hay không
Hay là chỉ một em trông ngóng người
Phố cũ cũng ngày mưa rơi
Phố sao tím đợi người ơi hỡi người
Nắng chiều giọt rụng giọt rơi
Giọt mang cay đắng về nơi em ngồi
Em chờ những khoảng chơi vơi
Em chờ hạ ước mùa vơi người về
Anh ơi anh đã quên rồi
Hay anh còn nhớ những lời mắt môi
Hôm nay mây cũng lại trôi
Nắng kia trốn ngủ, em đơn côi một mình
Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013
Anh có thể là thật trong thế giới của em không?
Quen anh khi những ảo ảnh về mối tình đầu đơn phương tan thành bong bóng sau mưa, cô chút hết tâm tư buồn thảm qua từng trang thơ và từng trang blog ngập tràn yêu thương dành cho mối tình đầu lặng câm và tràn đầy đau khổ... nơi ấy anh cũng vậy cũng nhờ vần thơ nói nên những niềm yêu thương tiếc nuối không tả hết về mối tình đầu từ thưở sinh viên đẹp đẽ trong sáng và quá nhiều mơ mộng....
Như những sự đồng cảm sâu sắc của hai kẻ đang có trái tim tan lát, anh và cô nhanh chóng trở thành những người bạn thân trên thế giới ảo, anh kể cho cô nghe rất nhiều về chị ấy, người con gái mà anh yêu thương bằng cả trái tim chân thành, Anh nói với cô rằng Anh vẫn rất nhớ chị ấy, ngay cả khi chị ấy có chồng và đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé của mình... trái tim anh chưa bao giờ thôi đau đớn và tiếc nuối về mối tình đã qua cả hơn một thập kỷ ấy... điều đó cũng giống cô khủng khiếp, cũng một một hình bóng mà cô nâng niu ấp ủ trong trái tim, ngay cả khi càng nâng niu càng ấp ủ thì trái tim càng đau như triệu triệu gai nhọn đâm sâu vào trong đó, buốt đắng và cay để lệ trào ra trong những màn đêm đen đặc, nhưng sao không thể dừng lại những ảo mộng về người ấy... và cũng như anh vẫn mỉm cười thật tươi khi đối diện với người yêu cũ để chỉ mong nụ cười hạnh phúc mãi mãi nở trên môi của chị ấy, để sau thẳm trong trái tim là những đau đớn tuột cùng khi những giọt nước mắt chảy ngược mãi vào trong ... từng ngõ ngách của con tim mặn chát hoang tàn như không một loại thuốc gì có thể chữa lành lại được... cô cũng vậy cũng rất nhiều lần cô chạy trốn người cô yêu đơn phương ấy, nhưng không hiểu bằng nào đó anh ấy vẫn tìm thấy được cô và gieo vào lòng cô triệu triệu giọt đắng khi nhìn anh hạnh phúc cùng với người con gái khác,... cô tự hứa mình rằng rồi mình sẽ quên được anh ấy, nhưng chị rồi ấy mãi không xảy ra, hoặc xảy ra ở những nơi rất khác, một thời điểm tương lai nào đó mà cô không thể nào biết được...
Những lúc trái tim đau khổ như thế anh và cô thường tìm đến nhau để mong được sự động viên chia sẻ và cũng như để làm dịu đi trái tim đau đớn tuột cùng ấy, lúc đó cô thường kể cho anh nghe những câu truyện cười mà cô tự sáng tác, lúc đó anh cười và tâm trạng anh cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cô thường nói nên những điều tận sâu trong trái tim anh, mà anh luôn phải che giấu bằng bộn bề công việc, Bằng vẻ mặt lạnh lùng khó ưa, nhưng đối với cô anh dịu dàng như con tim của anh vậy, anh gần gũi như một phần bản sao của cô, và trong anh, cô nhận ra mình tội tình bé nhỏ mà như cây sương rồng đầy bản lĩnh...
Còn anh luôn nhìn thấy ngoài nụ cười hiển diện của cô là những nỗi buồn chồng chất, và những tâm tư nặng lề trong trái tim hoen rỉ máu vì những gai nhọn của mối tình đơn phương cả hàng gần thập kỷ ấy...
Cứ như thể bằng những cách nhẹ nhàng nhất anh và cô từng bước làm cho những vết thương trong trái tim mình bớt cảm giác đau đơn, và cảm giác cần nhau như những tri kỷ mặc dù không bao giờ có cơ hội gặp mặt nhau ngoài cuộc sống
Cô và anh đều rất vui vì có nhau làm bạn trên một thế giới tất cả là ảo, chỉ có thứ tình cảm chân thành chẩy trong cảm nhận của trái tim là thực sự ... và ấm áp như chính những ngọn lửa hồng làm tan chẩy những khối băng lạnh lẽo dầy cộp trong trái tim cả hai vì những vết thương lòng thời quá khứ.. những nụ cười trên gương mặt của anh và cô đã tươi tắn và thực sự hơn nhiều, lớp mặt lạ mà cả hai cùng cố che giấu đã dần dần mờ nhạt .Trước kia cuộc sống của cô và anh như những bản nhạc chỉ toàn những nốt trầm buồn thì bây giờ thay thế dần bằng những nốt thăng vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều ... thế giớ của những cây xương rồng chỉ vì khắc nhiệt và có những gai nhọn thì giờ đây những giọt mưa long lanh mát rượi của sự sẻ chia đã giúp cô rất nhiều trong cuộc sống....
Cô và anh có những giao ước mà giá như không có những giao ước ấy thì có lẽ mọi việc đã khác và có thể thế người ở thể giới ảo có thể tìm nhau hoàn toàn trên thế giới thật đầy bụi mờ sương mai và những nỗi đau chồng chất ấy đó là cô và anh chỉ làm tri kỷ, không bao giờ có thể gặp nhau trên thế giới thật ấy...
Cô là nhân viên văn phòng vì vậy thời gian online của cô là 24/24 còn anh là nhân viên thị trường nên thời gian online của anh chỉ tranh thủ những giờ nghỉ trưa hoặc những khi rảnh công việc...có khi anh biến mất trên thế giới ảo cả tháng, khiến cô hoang mang và lo lắng rất nhiều, cô mong được gặp anh, mong anh đọc những bài thơ và những trang blog của cô viết để được nghe anh bình luận và cũng như thế để được anh ve vuốt những xúc cảm, những nỗi đau cồn cào trong trái tim tội tình của cô... cô không biết cảm giác đó gọi là gì, chỉ biết rằng cảm giác nhớ một điều gì đó, như một chú mèo kitty chẳng hạn... không có anh những dòng tâm tư của cô không được chia sẻ như con sông không được chẩy ra đại ngàn vào mùa mưa cứ dâng nên thành lũ tội tình.... còn anh cũng vậy, khi có thời gian rảnh online việc đầu tiên vào FB của cô đọc tin nhắn và từng dòng stt và những bài thơ cô viết, ... anh tìm lại được hình bóng của mình qua từng dòng thơ ấy, thấy được những giọt nước mắt còn đâu đó ở trong lòng của mình, như được hoà thêm chút nước mát lành và cảm giác đắng không còn chát trong ngóc ngách trái tim.... khi không gặp được cô ... anh cũng nhớ như nhớ một người bạn quá thân, và như những dòng tâm tư nặng lề mà không có chú mèo kitty trung thành với mình chia sẽ .. cũng cảm gác buồn và thất vọng....
Nhưng cuộc đời luôn bảo thế, bảo rằng anh và cô chỉ là đường thẳng song song và chỉ có thể gặp nhau trên thế giới ảo....
Rồi gần đây, anh không online nữa, không đọc những bài viết cô viết nữa, không nhắn tin offline và tất nhiên thế giới của anh hình như đã đi đến một nơi khác rất xa cô.. cô buồn và cảm thấy mất mát, quá lớn lao,... cô không hiểu nguyên nhân gì khiến anh như một cơn gió như thế, .... cô trách mình tại sao không cho anh ấy số, tại sao lại đặt ra những quy tắc quá vô lý đến thế, đến độ bây giờ những tâm sự của cô, không thể được chia sẻ cùng anh... theo một cách nào đó cô cũng rất nhớ anh, nhớ một người mà mình chưa bao giờ biết mặt...cô thấy cũng vô lý lắm nhưng biết làm sao với trái tim bé nhỏ và tràn đầy lãng mạn của cô, mọi việc đều có thể xẩy ra... cả người mà cô thầm thương cũng vậy thôi, cô cũng yêu và thương đến thế dẫu rằng mọi việc chỉ là trên thế giới ảo...
Con gái cũng có thì thôi, mẹ cô giục cô chuyện chồng con, cô chỉ mỉm cười, trái tim đã thuộc về nơi nào rồi, nhưng nơi ấy cô chẳng thể nào đến được..rồi cô nhận được tỏ tình của chàng trai mà bố mẹ cô rất ưng ý... thận chí đối chàng trai ấy, theo những áp lực từ nhiều phía cô không thể có cơ hội chối từ... cô ngậm ngùi nhìn những cơn mưa đầu hạ rơi trong chiều đầu tháng năm lạnh buốt trên hiên nhà mà lòng đầy tâm tư...yêu thương như cơn gió, tuổi xuân như con thuyền trôi không trở lại, ảo ảnh mãi mãi ảo ảnh như những bong bóng tan ra.. cô nói chàng trai đó cho cô một tuần để suy nghĩ để rồi trong lòng như triệu con sóng miên man, cồn cào cho những nỗi nhớ ảo ảnh không biết về đâu cho ai... cô online FB mỗi ngày.. chờ anh, chờ anh đến để nghe cô kể chuyện và vuốt ve những xúc cảm ngổn ngang của cô ... nhưng anh vẫn vô âm tín... cô và anh sẽ không gặp nhau thật nữa sao
Cô đăng nên tường của anh một bài thơ như một hy vọng mong manh nắng ấm giữa vùng tuyết lạnh giá
Em chờ anh đến đã lâu
Sao anh chẳng nói một câu đợi chờ
Để cho mưa gió ngẩn ngơ
Để cho em dạ bâng quơ nỗi niềm
Chợt buồn những mảnh trăng đêm
Trăng gieo nỗi nhớ dịu êm bóng mờ
Em chờ anh đến bao giờ
Chờ cho mây hoá trời mưa mất rồi
Chiều nay mưa phố lại rơi
Chiều nay nỗi nhớ về nơi cuội nguồn
Chiều nay điện thoại trống trơn
Không dòng tin nhắn không lời hỏi han
Con phố bỗng chốc hoang tàn
Chiều loang mây đổ ướt miền riềng em
Có gì thật khẽ thật êm
Sao như sóng cuốn tim em mất rồi
Anh ơi, anh cứ mãi dong chơi
Để cho nước mắt em rơi thế này
Chiều nay, giọt nước hoá cay
Hoem mi em ướt mặt mày ủ rủ
Anh , có đến hay không?
Hay là anh mãi chẳng bao giờ gặp em
Ngoài kia mưa rớt đầy thềm
Trong này giông bão tim em chất đầy
Chỉ còn một tuần nữa thôi, cô sẽ phải nói câu trả lời của chàng trai ấy... hoặc anh mãi tan ra như cái thế giới ảo mà anh và cô ở trong đó... hoặc anh sẽ tìm cô trên thế giới thật này .. dẫu đã quá lớn để tin vào những điều cổ tích ấy, nhưng trong trái tim cô, hi vọng vẫn chất đầy..
"chỉ còn một tuần nữa thôi.... anh có thể là thực trong thế giới của em được không"
Cô đăng một stt cuối nên FB của anh.. rồi lẳng lặng out....
Suốt một tuần đó cô không đủ can đảm để online.. rồi đến ngày thứ bẩy... thành phố và những cơn mưa, chàng trai chờ cô đến ở trước cửa cơ quan cô trong một chiếc áo mưa rộng thùng thình và đoá bằng lăng vừa hái còn vương những hạt mưa long lanh...
Xin lỗi ... anh đến muộn vì trời mưa... nhưng hi vọng không làm ướt thế giới thật của em chưa...
Anh....
Ừh anh xin lỗi vì biến mất quá lâu....anh xin lỗi vì reply tin nhắn muộn...
Anh xin lỗi vì những hạt mưa trên mắt em và ....
Anh đến thật đấy... không ảo ... không tan biến như sương khói đâu...
Hạnh phúc bất ngờ... từng hạt nước mắt nóng trào đâng.... " anh tệ thật đây... sao giờ anh mới đến.......
chỉ vì anh muốn em có thời gian suy nghĩ... thực ra anh vẫn online, đọc blog, đọc thơ và tâm sự của em...
Anh cũng muốn biết tình cảm trái tim mình đang ở đâu ... và bây giờ anh biết mình đang ở thế giới thật..
Cô hạnh phúc đưa tay đón lấy bó bằng lăng và đôi tay với những ngón tay dài ấm áp của anh... lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc như thế.. ngọt ngào như viên kẹo bông và mềm mại như mây trôi lang thang ...
Sao anh biết cơ qua em ở đây...
À, anh vào nhóm FB lớp đại học của em, trên đó có ảnh của em và cả địa chỉ cơ quan rồi số điện thoại nữa...
Sao anh nhận ra em...
Vì một tuần nay, ngày nào anh cũng ở đây... và anh biết em thường viết blog nên về muộn nhất cơ quan
Hihi...
Hạnh phúc ngọt ngào.. cô cùng anh nắm tay nhau đi trên con phố... mưa rơi và hai tâm hồn đồng điệu...
Như những sự đồng cảm sâu sắc của hai kẻ đang có trái tim tan lát, anh và cô nhanh chóng trở thành những người bạn thân trên thế giới ảo, anh kể cho cô nghe rất nhiều về chị ấy, người con gái mà anh yêu thương bằng cả trái tim chân thành, Anh nói với cô rằng Anh vẫn rất nhớ chị ấy, ngay cả khi chị ấy có chồng và đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé của mình... trái tim anh chưa bao giờ thôi đau đớn và tiếc nuối về mối tình đã qua cả hơn một thập kỷ ấy... điều đó cũng giống cô khủng khiếp, cũng một một hình bóng mà cô nâng niu ấp ủ trong trái tim, ngay cả khi càng nâng niu càng ấp ủ thì trái tim càng đau như triệu triệu gai nhọn đâm sâu vào trong đó, buốt đắng và cay để lệ trào ra trong những màn đêm đen đặc, nhưng sao không thể dừng lại những ảo mộng về người ấy... và cũng như anh vẫn mỉm cười thật tươi khi đối diện với người yêu cũ để chỉ mong nụ cười hạnh phúc mãi mãi nở trên môi của chị ấy, để sau thẳm trong trái tim là những đau đớn tuột cùng khi những giọt nước mắt chảy ngược mãi vào trong ... từng ngõ ngách của con tim mặn chát hoang tàn như không một loại thuốc gì có thể chữa lành lại được... cô cũng vậy cũng rất nhiều lần cô chạy trốn người cô yêu đơn phương ấy, nhưng không hiểu bằng nào đó anh ấy vẫn tìm thấy được cô và gieo vào lòng cô triệu triệu giọt đắng khi nhìn anh hạnh phúc cùng với người con gái khác,... cô tự hứa mình rằng rồi mình sẽ quên được anh ấy, nhưng chị rồi ấy mãi không xảy ra, hoặc xảy ra ở những nơi rất khác, một thời điểm tương lai nào đó mà cô không thể nào biết được...
Những lúc trái tim đau khổ như thế anh và cô thường tìm đến nhau để mong được sự động viên chia sẻ và cũng như để làm dịu đi trái tim đau đớn tuột cùng ấy, lúc đó cô thường kể cho anh nghe những câu truyện cười mà cô tự sáng tác, lúc đó anh cười và tâm trạng anh cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cô thường nói nên những điều tận sâu trong trái tim anh, mà anh luôn phải che giấu bằng bộn bề công việc, Bằng vẻ mặt lạnh lùng khó ưa, nhưng đối với cô anh dịu dàng như con tim của anh vậy, anh gần gũi như một phần bản sao của cô, và trong anh, cô nhận ra mình tội tình bé nhỏ mà như cây sương rồng đầy bản lĩnh...
Còn anh luôn nhìn thấy ngoài nụ cười hiển diện của cô là những nỗi buồn chồng chất, và những tâm tư nặng lề trong trái tim hoen rỉ máu vì những gai nhọn của mối tình đơn phương cả hàng gần thập kỷ ấy...
Cứ như thể bằng những cách nhẹ nhàng nhất anh và cô từng bước làm cho những vết thương trong trái tim mình bớt cảm giác đau đơn, và cảm giác cần nhau như những tri kỷ mặc dù không bao giờ có cơ hội gặp mặt nhau ngoài cuộc sống
Cô và anh đều rất vui vì có nhau làm bạn trên một thế giới tất cả là ảo, chỉ có thứ tình cảm chân thành chẩy trong cảm nhận của trái tim là thực sự ... và ấm áp như chính những ngọn lửa hồng làm tan chẩy những khối băng lạnh lẽo dầy cộp trong trái tim cả hai vì những vết thương lòng thời quá khứ.. những nụ cười trên gương mặt của anh và cô đã tươi tắn và thực sự hơn nhiều, lớp mặt lạ mà cả hai cùng cố che giấu đã dần dần mờ nhạt .Trước kia cuộc sống của cô và anh như những bản nhạc chỉ toàn những nốt trầm buồn thì bây giờ thay thế dần bằng những nốt thăng vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều ... thế giớ của những cây xương rồng chỉ vì khắc nhiệt và có những gai nhọn thì giờ đây những giọt mưa long lanh mát rượi của sự sẻ chia đã giúp cô rất nhiều trong cuộc sống....
Cô và anh có những giao ước mà giá như không có những giao ước ấy thì có lẽ mọi việc đã khác và có thể thế người ở thể giới ảo có thể tìm nhau hoàn toàn trên thế giới thật đầy bụi mờ sương mai và những nỗi đau chồng chất ấy đó là cô và anh chỉ làm tri kỷ, không bao giờ có thể gặp nhau trên thế giới thật ấy...
Cô là nhân viên văn phòng vì vậy thời gian online của cô là 24/24 còn anh là nhân viên thị trường nên thời gian online của anh chỉ tranh thủ những giờ nghỉ trưa hoặc những khi rảnh công việc...có khi anh biến mất trên thế giới ảo cả tháng, khiến cô hoang mang và lo lắng rất nhiều, cô mong được gặp anh, mong anh đọc những bài thơ và những trang blog của cô viết để được nghe anh bình luận và cũng như thế để được anh ve vuốt những xúc cảm, những nỗi đau cồn cào trong trái tim tội tình của cô... cô không biết cảm giác đó gọi là gì, chỉ biết rằng cảm giác nhớ một điều gì đó, như một chú mèo kitty chẳng hạn... không có anh những dòng tâm tư của cô không được chia sẻ như con sông không được chẩy ra đại ngàn vào mùa mưa cứ dâng nên thành lũ tội tình.... còn anh cũng vậy, khi có thời gian rảnh online việc đầu tiên vào FB của cô đọc tin nhắn và từng dòng stt và những bài thơ cô viết, ... anh tìm lại được hình bóng của mình qua từng dòng thơ ấy, thấy được những giọt nước mắt còn đâu đó ở trong lòng của mình, như được hoà thêm chút nước mát lành và cảm giác đắng không còn chát trong ngóc ngách trái tim.... khi không gặp được cô ... anh cũng nhớ như nhớ một người bạn quá thân, và như những dòng tâm tư nặng lề mà không có chú mèo kitty trung thành với mình chia sẽ .. cũng cảm gác buồn và thất vọng....
Nhưng cuộc đời luôn bảo thế, bảo rằng anh và cô chỉ là đường thẳng song song và chỉ có thể gặp nhau trên thế giới ảo....
Rồi gần đây, anh không online nữa, không đọc những bài viết cô viết nữa, không nhắn tin offline và tất nhiên thế giới của anh hình như đã đi đến một nơi khác rất xa cô.. cô buồn và cảm thấy mất mát, quá lớn lao,... cô không hiểu nguyên nhân gì khiến anh như một cơn gió như thế, .... cô trách mình tại sao không cho anh ấy số, tại sao lại đặt ra những quy tắc quá vô lý đến thế, đến độ bây giờ những tâm sự của cô, không thể được chia sẻ cùng anh... theo một cách nào đó cô cũng rất nhớ anh, nhớ một người mà mình chưa bao giờ biết mặt...cô thấy cũng vô lý lắm nhưng biết làm sao với trái tim bé nhỏ và tràn đầy lãng mạn của cô, mọi việc đều có thể xẩy ra... cả người mà cô thầm thương cũng vậy thôi, cô cũng yêu và thương đến thế dẫu rằng mọi việc chỉ là trên thế giới ảo...
Con gái cũng có thì thôi, mẹ cô giục cô chuyện chồng con, cô chỉ mỉm cười, trái tim đã thuộc về nơi nào rồi, nhưng nơi ấy cô chẳng thể nào đến được..rồi cô nhận được tỏ tình của chàng trai mà bố mẹ cô rất ưng ý... thận chí đối chàng trai ấy, theo những áp lực từ nhiều phía cô không thể có cơ hội chối từ... cô ngậm ngùi nhìn những cơn mưa đầu hạ rơi trong chiều đầu tháng năm lạnh buốt trên hiên nhà mà lòng đầy tâm tư...yêu thương như cơn gió, tuổi xuân như con thuyền trôi không trở lại, ảo ảnh mãi mãi ảo ảnh như những bong bóng tan ra.. cô nói chàng trai đó cho cô một tuần để suy nghĩ để rồi trong lòng như triệu con sóng miên man, cồn cào cho những nỗi nhớ ảo ảnh không biết về đâu cho ai... cô online FB mỗi ngày.. chờ anh, chờ anh đến để nghe cô kể chuyện và vuốt ve những xúc cảm ngổn ngang của cô ... nhưng anh vẫn vô âm tín... cô và anh sẽ không gặp nhau thật nữa sao
Cô đăng nên tường của anh một bài thơ như một hy vọng mong manh nắng ấm giữa vùng tuyết lạnh giá
Em chờ anh đến đã lâu
Sao anh chẳng nói một câu đợi chờ
Để cho mưa gió ngẩn ngơ
Để cho em dạ bâng quơ nỗi niềm
Chợt buồn những mảnh trăng đêm
Trăng gieo nỗi nhớ dịu êm bóng mờ
Em chờ anh đến bao giờ
Chờ cho mây hoá trời mưa mất rồi
Chiều nay mưa phố lại rơi
Chiều nay nỗi nhớ về nơi cuội nguồn
Chiều nay điện thoại trống trơn
Không dòng tin nhắn không lời hỏi han
Con phố bỗng chốc hoang tàn
Chiều loang mây đổ ướt miền riềng em
Có gì thật khẽ thật êm
Sao như sóng cuốn tim em mất rồi
Anh ơi, anh cứ mãi dong chơi
Để cho nước mắt em rơi thế này
Chiều nay, giọt nước hoá cay
Hoem mi em ướt mặt mày ủ rủ
Anh , có đến hay không?
Hay là anh mãi chẳng bao giờ gặp em
Ngoài kia mưa rớt đầy thềm
Trong này giông bão tim em chất đầy
Chỉ còn một tuần nữa thôi, cô sẽ phải nói câu trả lời của chàng trai ấy... hoặc anh mãi tan ra như cái thế giới ảo mà anh và cô ở trong đó... hoặc anh sẽ tìm cô trên thế giới thật này .. dẫu đã quá lớn để tin vào những điều cổ tích ấy, nhưng trong trái tim cô, hi vọng vẫn chất đầy..
"chỉ còn một tuần nữa thôi.... anh có thể là thực trong thế giới của em được không"
Cô đăng một stt cuối nên FB của anh.. rồi lẳng lặng out....
Suốt một tuần đó cô không đủ can đảm để online.. rồi đến ngày thứ bẩy... thành phố và những cơn mưa, chàng trai chờ cô đến ở trước cửa cơ quan cô trong một chiếc áo mưa rộng thùng thình và đoá bằng lăng vừa hái còn vương những hạt mưa long lanh...
Xin lỗi ... anh đến muộn vì trời mưa... nhưng hi vọng không làm ướt thế giới thật của em chưa...
Anh....
Ừh anh xin lỗi vì biến mất quá lâu....anh xin lỗi vì reply tin nhắn muộn...
Anh xin lỗi vì những hạt mưa trên mắt em và ....
Anh đến thật đấy... không ảo ... không tan biến như sương khói đâu...
Hạnh phúc bất ngờ... từng hạt nước mắt nóng trào đâng.... " anh tệ thật đây... sao giờ anh mới đến.......
chỉ vì anh muốn em có thời gian suy nghĩ... thực ra anh vẫn online, đọc blog, đọc thơ và tâm sự của em...
Anh cũng muốn biết tình cảm trái tim mình đang ở đâu ... và bây giờ anh biết mình đang ở thế giới thật..
Cô hạnh phúc đưa tay đón lấy bó bằng lăng và đôi tay với những ngón tay dài ấm áp của anh... lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc như thế.. ngọt ngào như viên kẹo bông và mềm mại như mây trôi lang thang ...
Sao anh biết cơ qua em ở đây...
À, anh vào nhóm FB lớp đại học của em, trên đó có ảnh của em và cả địa chỉ cơ quan rồi số điện thoại nữa...
Sao anh nhận ra em...
Vì một tuần nay, ngày nào anh cũng ở đây... và anh biết em thường viết blog nên về muộn nhất cơ quan
Hihi...
Hạnh phúc ngọt ngào.. cô cùng anh nắm tay nhau đi trên con phố... mưa rơi và hai tâm hồn đồng điệu...
Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013
Tháng năm về rồi đấy người yêu cũ ạ
Tháng năm rồi đó anh, Người yêu cũ của em
Tháng năm kỷ niệm còn đâu đó những lời yêu thương, còn đâu đó
là những hình bóng đợi chờ ngày cũ,.. Băng lăng đã đủ tím để úa tàn cũng như tình
cảm của em dành cho anh cũng đủ đau đớn để gửi tới miền quên lãng…
Qúa khứ như những đường xưa cũ phủ đầy rêu trơn và dây gai
hoang dại trên những bước chân anh và em ta cùng nhau đi qua, những yêu thương
cùng nhau chia sẻ để mãi mãi là gì trong em những ngày hôm nay.. khi em vô tình
lạc lại những kỷ niệm ngày ấy,
Đôi bàn chân ứa máu bới những gai sắc nhọn của đám cây hoang
dại, em trượt trơn và ngã trước rêu phong của thời gian khi cố tình quay lại và
gọi tên hoài niệm xưa cũ..
Anh! bây giờ em mầu gì cho tháng năm anh nhỉ? mầu yêu thương
giang dở và loang lổ như những mây mùa hạ chợt đen tích tụ những nỗi buồn tận sâu
thắm trái tim để từng hạt mưa rơi trên những cánh hoá rũ rượi đến xót xa và những
đắng lòng trong tình ngóc ngách nhỏ của trái tim… hay mầu nắng vàng đến hoang
hoải đốt cháy những yêu thương thành tro bụi bay theo những cơn giông tố đầu hạ
chỉ phía riêng em thôi, … bụi quá khứ vương cả nên bờ mi em ướt đẫm thâm quầng
vì những tháng ngày không ngủ cho cuộc tình trôi đi trong xót xa đến thế… ai đó
vô tình hỏi em giấu nụ cười xưa đi đâu để bờ mi khô héo từng giọt mặn chát lăn
dài trên gò má ẩn hiện những phong ba thời gian? Em chỉ nói đó để dành cho những
điều chưa tới, hạnh phúc chưa tới mà không ai biết nó đã đủ hết những tháng ngày
ta bên nhau chia từng phút tiếng cười… để giờ đây chiu chắt tận sâu thẳm của trái
tim nhàu úa yêu thương là những biển khơi
nước mắt chẳng bao giờ có thể cạn được cả…
Anh à, tháng năm về rồi, hoa Phượng đỏ cả những con đường một
thời tay trong tay ngày đó đấy anh, uyên ương vẫn mặn nồng bên nhau trao gửi
cho nhau muôn ngàn vạn yêu thương từ những bông hoa phượng cháy đến thiêu đốt
con tim ấy, nó cũng làm em chạnh lòng khi nhớ tới ngày xưa, những yêu thương ngọt
ngào, những phượng hồng tươi anh hái tặng
em cho đong đầy cả vào trong đó những nỗi nhớ nhau ngay cả khi vừa vặn một nụ hồn
dài nồng thắm.. vậy bây giờ sao anh nhỉ? chỉ có bờ môi khô và những ảm ảnh ngày
cũ chòng chành mơ ảo.. và mình thực sự trở thành người yêu cũ của nhau…
Tháng năm kỷ niệm u hoài em ngỡ chôn sâu lắm trong nấm mồ màng
tên tình yêu.. tim em vẫn còn run rẩy trước những yêu thương tình đầu bỡ ngỡ vậy
mà thời gian đã trôi qua, tháng năm về, nỗi nhớ anh, vẫn như chưa từng phai nhạt
trong ngóc ngách của em, …
Anh nói trái tim em rộng lắm, rộng như cả biển trời với hàng
tỷ triệu ngăn nhỏ, anh chỉ xin một ngăn rất bé rất bé trong trái tim yêu thương
của em… nhưng anh biết không? Hình ảnh anh trọn vẹn lắm trong tất cả các ngăn của
trái tim em, em động chạm tới đâu cũng có hình anh, cùng những nhành hoa tháng
năm trong đó, cả những nụ cười ròn rã hạnh phúc yêu thương giờ như những viên
thuốc độc ăn sâu mọc rễ trong trái tim tội tình ấy…
Ta đi qua nhau thật rồi anh nhỉ? Em ngốc quá phải không anh
khi thi thoảng cứ dối mình anh ấy vẫn nhớ chứ nào đâu quên được kỷ niệm một thời
mơ mộng và những yêu thương chất ngất… tay trong tay… vai tựa vai và môi run
run trong những hạnh phúc ngập ngừng một thời đã biến mất, chợt mưa đâu sao nặng
từng hạt ướt vai em trên phố… bàn tay trống trải không có những ngòn tay dài đan
chặt mãi không buông… em như thể một chú chim sâu bé nhỏ lạc đàn khi qua cơn giông
chiều vội vã.. những bước chân vô định và suy nghĩ mông lung lại đưa em về nơi ấy..
nơi anh thành người yêu cũ và những lời vụng dại làm đau nhau để mất nhau mãi mãi…
trái đắng đâu lại trọn vẹn như chưa bao giờ từng mất đi…
Cơn mưa chiều nay lạ quá phải không anh… cơn mưa rửa trôi
trong lòng em những nhức nhối, cơn mưa đưa em trở lại thực tại không anh, không
thương yêu,.. không hờn dỗi…
Em lạc lại những hạt mưa nhỏ như những bong bóng li ty có anh trong đó chợt vỡ
ào hối hả trong những gọt nước mắt long lanh… em gọi chúng là những gọt nước mắt
của lãng quên vì em biết đau rồi sẽ buông để trái trim mang thêm những vết xước
Tháng năm rồi đấy, người yêu cũ ạ.. kỷ niệm về nhau gửi lại
miền lãng quên nghe anh…
Trái tim anh đã đặt được vào những bến đỗ bình yên hạnh phúc…
trái tim em còn trôi nổi vô định với hình ảnh mờ ảo về anh, về cái gọi là lãng
quên ấy… những em sẽ hạnh phúc phỉa không anh….
Tháng năm cũ của chúng ta đẹp và lãng quên đúng không người
yêu cũ
Em gọi anh bằng hoài niệm nhé
Rớt nụ hôn dài trong chiều tháng năm xưa
Để nỗi nhớ vương hoài những ngày hiện tại
Nụ hoa phượng, và bàn tay người hái
Tặng tôi trong buổi chiều tháng năm xưa
Có một chiều tháng năm trời đổ mưa
Giọt bâng khuâng, giọt buồn giọt vỡ
Giọt thời gian khắc tên niềm hoài cổ
Một tình yêu, ngây ngô những năm xưa
Tôi hỏi người phượng hồng chín hay chưa
Để tháng năm cháy hoài trong thương nhớ
Bao năm rồi, mà sao tôi cứ ngỡ
Chuyện chúng mình, chuyện của những hôm qua
Tôi và người những giấc mơ quá xa
Chiều tháng năm xưa và những lần mưa đổ
Mùa thi ấy ngập ngừng trong trang vở
Chữ yêu thương chín đỏ cả mùa hoa
Người và tôi cũng lần lượt đi qua
Để tiếng ve cứ kêu hoài ồn ã
Tháng năm về rồi , tôi và người vội vã
Bước qua nhau bỏ lại cả mùa hoa
Tiếng yêu xưa, nức nở trong tim ta
Bởi hoàng hôn tháng năm tím trời nhớ
Bước chân buồn đi qua vùng trời cũ
Thấy nao lòng bởi những tiếng ve kêu
Để nỗi nhớ vương hoài những ngày hiện tại
Nụ hoa phượng, và bàn tay người hái
Tặng tôi trong buổi chiều tháng năm xưa
Có một chiều tháng năm trời đổ mưa
Giọt bâng khuâng, giọt buồn giọt vỡ
Giọt thời gian khắc tên niềm hoài cổ
Một tình yêu, ngây ngô những năm xưa
Tôi hỏi người phượng hồng chín hay chưa
Để tháng năm cháy hoài trong thương nhớ
Bao năm rồi, mà sao tôi cứ ngỡ
Chuyện chúng mình, chuyện của những hôm qua
Tôi và người những giấc mơ quá xa
Chiều tháng năm xưa và những lần mưa đổ
Mùa thi ấy ngập ngừng trong trang vở
Chữ yêu thương chín đỏ cả mùa hoa
Người và tôi cũng lần lượt đi qua
Để tiếng ve cứ kêu hoài ồn ã
Tháng năm về rồi , tôi và người vội vã
Bước qua nhau bỏ lại cả mùa hoa
Tiếng yêu xưa, nức nở trong tim ta
Bởi hoàng hôn tháng năm tím trời nhớ
Bước chân buồn đi qua vùng trời cũ
Thấy nao lòng bởi những tiếng ve kêu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)