Ngày mai anh ấy lấy vợ rồi
Cuộc tình một thưở cũng thế thôi
Pháo nổ rượu hồng anh duyên mới
Đớn đau tê tái chỉ mình tôi...
Ngày mai anh ấy lấy vợi rồi
Hạnh phúc xưa kia đã vỡ rơi
Tôi nhặt tìm lại trong đám chơi vơi
Vương vấn cũ giọt tơ trời bời rối
Lòng tôi chết lặng mấy mùa trôi
Tình cũ ngỡ vùi chôn đáy mồ rồi
Ai biết hôm nay bỗng sống dậy
Nhức nhối con tim một mình thôi
Ngày mai anh ấycủa người khác
Hạnh phúc đủ đầy anh vui tươi
Phía trời kỷ niệm còn chỉ tôi
Lệ tuôn ướt đẫm trời ngày cũ
Tôi vẫn nhớ anh và tự nhủ
Hạnh phúc nhé anh, người cũ ơi
Dẫu ngàn lệ đắng trên bờ môi
Dẫu triệu kim đâm tim rơi rụng
Anh lấy vợ, ngầy mai pháo nổ
Tôi vẫn sẽ cười dẫu mặn chát trên môi
Tôi không đến để rượu nồng thêm thắm
Để duyên anh mãi mãi đẹp đôi
Ngày mai... anh ấy đã có đôi
Ngày mai...tình yêu cũ tôi xin vùi chôn mãi mãi
Ngay mai... bình minh sáng những mảnh tình u tối
Ngày mai... anh ấy sẽ mãi mãi quên tôi
Ngày mai, tình đầu của cô sẽ làm chú rể, .....
ngày mai, tình đầu của cô sẽ nắm tay một cô dâu xinh đẹp vào lễ đường trước sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, và ngày mai những hy vọng về mối tình đầu mong manh của cô sẽ mãi mãi kết thúc,
Cô ngỡ đã dấu được hình bóng của anh trong những bộn bề của công việc vậy mà khi anh gọi điện thoại đến báo tin anh sắp cưới vợ, trái tim cô vẫn bàng hoàng , vẫn tê tái và chết lặng ...
Cô và anh đã trải qua những ngày thơ ấu cùng nhau như những thanh mai trúc mã, nhà anh chỉ toàn anh em trai, còn nhà cô chỉ toàn chị em gái, do vậy từ nhỏ anh và cô đã được gán ghép với nhau như một đôi và trong cô cũng luôn nghĩ vậy, lớn nên nhất định cô và anh sẽ thành vợ chồng
Nhớ lại những ngày còn thơ dại cô và anh đều là con út trong gia đình, những lúc chơi trò chơi cô dâu chú rể, các anh chị đều để cô làm cô dâu mặc váy trắng tinh khiết cùng anh đi vào lễ đường được dựng bằng những giây hoa loa kèn vàng cam trước cổng, cô duyên dáng trong vòng hoa cỏ dại và bên cạnh anh, một chút rể nhỉ hồn nhiên.. đó là những ngày cô bốn tuổi và anh sáu tuổi, lúc đó những nụ hôn trên má cô dưới sự chứng kiến của các anh chị và đôi khi cả người lớn nữa và đó cũng là nụ hôn đầu của anh và cô
Năm cô 10 tuổi , cô trở thành một cô bé xinh đẹp năng động trong trường tiểu học, một phó chi đội trường với giọng hát sơn ca... anh bên cạnh cô như một người bảo vệ như thể bảo vệ một báu vật ... lúc đó cô cảm thấy rất vui vì những cuốn truyện tranh anh mua và hai đứa học chung, anh vẫn đèo cô trên chiếc xe đạp cũ kỹ và những cánh đồng cỏ may trong chiều ... những hoá cải cúc nở vàng bên chiền đê, rồi cả những chú bướm trắng anh và cô cùng đuổi bắt... những tràng hoa anh kết đặt nên mái tóc đen óng mượt của cô...hạnh phúc ấy miên man cả vào những cơn mơ trong những chiều hai đứa thưở thần tiên ấy...
Năm cố 14 tuổi, lúc ấy cô đã ra dáng một cô gái, với má ủng hồng, đôi môi chín mọng và mái tóc nhung huyền tha thướt khiến các chàng trai trong trường học say mê tán tỉnh, anh bận rộn hơn với công việc học hành của của một học sinh cấp ba, nhưng anh vẫn dành thời gian quan tâm chăm sóc bảo vệ cô, lúc đó ánh mắt anh nhìn cô trong vẻ sóng sánh yêu thương, còn đôi má của cô cũng có những ửng hồng khi vô tình hai đứa chạm tay...trái tim non của cô đã có những nhịp đập rộn ràng đầu tiên vì anh, và anh cũng vậy cũng là những rung động hiển hiện rõ ràng, những lúc đó chỉ có những e thẹn của tuổi mới lớn....
Năm cô 16 tuổi, cô lại được học cùng trường cấp ba với anh, hai đứa lại giống như ngày xưa đèo nhau đi trên chiếc xe đạp lúc nào cũng đầy ắp hoa cải cúc của mùa thu hay hoa dại trắng tinh của những ngày xuân hạ hay bằng lăng tím biếc của những ngày hè, và chùm phượng rực cháy của hè nóng bỏng ồn ã tiếng ve, anh và cô dắt tay nhau qua những qua những ngày học trò đầy mơ mộng,
năm ấy anh vào ngày valentime anh tặng cô những bông hồng nhung rực đỏ và hộp chocolate bẩy mầu với một chiếc thiếp xinh xắn... Happy valentime ... my spenicl girl...5ting...
Mặc dù không có một lời yêu nào mỏng mảnh trong đó nhưng cô thấy hạnh phúc ngập tràn, và cô tự nhủ chờ em lớn nhé chàng trai của em....rồi tự xấu hổ với những ý nghĩ của mình....
mùa hè năm ấy, vào những ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, anh hẹn cô cùng đi chơi lang thang hết những ngõ ngách kỷ niệm tuổi thơ của hai đứa, cùng la cà ăn kem, uống coca và chiều muộn là bắt bướm rồi thả diều, buổi tối anh cùng cô thong dong trên chiếc xe đạp và những vòng hoa dại trắng muốt ah kết tặng cô.. trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc và cô còn nhớ rõ buổi tối hôm ấy, đi dạo trước của nhà, lần đâu tiên từ rất lâu rất lâu khi cô trở thành một cô gái, anh đã cầm bàn tay nhỏ bé của cô, hai đưa cùng tha thẩn đi khắp nơi trong khu nhỏ mà cô và anh đang sinh sống, cô không biết cảm giác lúc đó là gì, chỉ có những niềm vui như những con nước nhỏ rì rào mát lành chẩy qua cô, trái tim cô chao đảo và ánh mắt sóng sánh men tình... rồi một nụ hôn nhẹ như keo bông ngọt ngào lướt qua đôi môi thanh xuân chín mọng của cô... hạnh phúc ngất ngây làm cho gương mặt cô ửng hồng trái tim thổn thức trong từng nhịp từng nhịp đập... và anh cũng không nói lời yêu...
Cô chất ngất trong những miên man và hạnh phúc ngập tràn, cô hi vọng mình lớn thật nhanh, thật nhanh để có thể thi cùng trường đại học với anh, và cô thấy khoảng thời gian 2 năm anh và cô không còn được gặp nhau nữa sẽ dài thật dài, và khi đó cô biết mình thực sự rất rất yêu anh...
Rồi mùa hè năm đó cũng qua nhanh như những cơn mưa rào đầu hạ, khi những cánh phượng hồng rụng hết chỉ để lại cây trơ chụi lá với những kỷ niêm học trò ngập tràn tiếc nuối, cũng là lúc anh nhận được thư báo trúng tuyển đại học....cả anh và cô gặp nhau nhưng ai cũng có những vẻ ưu tư không vui, cô xa anh, và anh cũng xa cô, trong suốt thời gian qua, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có lúc mình phải một mình không có anh, không ai để tâm sự làm nũng, không có ai để bảo vệ cô như những ngày qua, ... và quan hơn mữa là những nỗi nhớ của cô dành cho anh,... cô sẽ nhớ anh và nhớ anh đến nhường nào... lần gặp nhau ấy anh không nói gì nhiều, chỉ là những câu dặn dò cô nhớ học tập tốt, và không có anh, cô phải học cách mạnh mẽ tự lập ... và rất nhiều rất nhiều điều khác nữa... anh rất buồn và cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ cả, đôi tay anh giờ cô mới thâý thật gầy giò và ấm áp biết chừng nào.. cô ngồi tựa đầu vào vai anh và ước giá mà nó kéo dài mãi mãi.. và điều cô không ngờ đó là lần cuối cùng cô được gặp anh....
Vào một buổi chiều đi học về, như thường lệ cô sang nhà anh chơi chỉ thấy trống trơn tất cả, không còn lại gì người mới cũng dọn đến ngôi nhà ấy, họ nói rằng gia đình anh đã bán nhà cho họ để chuyển đi một nơi nào đó mà bản thân họ cũng không biết...
Cô như người mộng du chậy về nhà, cô thấy mẹ cô và một hộp đầy những cuốn truyện tranh và cô và anh cùng để dành tiền mua chung, cả những kỷ vật mà cô mua tặng cho anh, tất cả không thiếu, không thiếu môt thứ gì chỉ trừ một quyển sổ dầy cộp làm nhật ký viết chung của hai đứa .... cô bàng hoàng không hiểu tại sao, cô chạy đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức về anh, nhưng tất cả đều vô vọng anh biến mất như chưa hề tồn tại, cô nghe nói anh đã chuyển nguyện vọng vào học một trường đại học nào đó trong phía nam và từ đó anh không bao giờ liên lạc với cô nữa....
Cô đau khổ, vỡ nát trái tim, cô nhớ anh, nhớ tha thiết, cô trách anh sao nỡ đối xử với cô như vậy rồi lại trách mình ngốc ngếch, nào có bao giờ anh ấy nói yêu cô đâu, cả nụ hôn ấy, cả cái nắm tay ấy, và cả ánh nhìn đắm đuối mà anh dành cho cô đều là sự ngộ nhận.. cô hận anh và cô nghĩ cả cuộc đời này cô sẽ mãi mãi quên anh...
Cả những năm cấp cô quay cuồng trong học tập tham gia các hoạt động ngoài khoá, bù đầu bù óc, nhưng những lúc mệt mỏi cô lại nhớ anh nhớ đến đớn đau.. còn anh thì vẫn biệt tăm biệt tích.. và trái tim cô dường như đóng băng trong sự mặm mòi của nước mắt.
Rồi cô cũng thi đại học và học ở một trường danh tiếng, cô học gỏi và được sự theo đuổi và mến mộ của rất nhiều chàng trai, nhưng trái tim cô vẫn nấc nghẹn, mặc dù những nỗi nhớ trong cô không còn cồn cào như trước, nhưng nó vẫn là những niềm đau không thể tả hết mỗi khi có ai đó vô tình động chạm đến, hoặc vô tình gặp lạ những con đường hay những bông hoa kỷ niệm... và dường như trái tim cô hoàn toàn băng giá... vì vậy cả thời sinh viên của cô là những hoạt động tình nguỵện trên các vùng miền tổ quốc và những học tập phấn đầu mà mục đích duy nhất cô muốn là khi gặp anh cô có thể tự hào, rằng không có anh, cô vẫn có thể sống tốt, rồi sau đó ngục đầu vào vai anh để khóc để nước mắt ùa vào từng ngăn lạnh của trái tim anh mà không hề có một mảnh tình nào.. thời đó cô vẫn được mệnh danh là nữ hoàng băng gía của trường
Rồi cô gia trường và làm việc cho một công ty nước ngoài, cô thông minh xinh đẹp thoái vát và chăm chỉ nên cô rất được coi trọng trong công ty, sau sáu năm cô đã làm một trưởng phòng và có thể thăng tiến nên chức phó giám đốc, nhưng cô vẫn không hề yêu ai, cô dành hết trái tim cho công việc và ngoài công việc cô vẫn tham gia các hoạt động tình nguyện, bố mẹ và các anh chị rất sốt ruột giục cô yêu nhanh còn lấy chồng, nhưng cô chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ vào phòng để mặc cho những gọt nước mắt cứ lăn rơi trên má...
Những lúc buồn cô lại đọc lại những cuốn truyện tranh ngày xưa, với những chữ ký nhỏ xinh của cô và anh cạnh nhau như hình một trái tim trọn vẹn và hoàn chỉnh...như những an ủi duy nhất cho sự cô đơn cô độc và cho nỗi nhớ của mối tình đầu dĩ vãng
Rồi một hôm , cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ rồi giọng của một người đàn ông, giọng nói vừa quen thuộc nhưng xa lạ
Em à, là anh đây, em còn nhận ra anh không...
Trái tim nghẹn đắng và thổn thức, cô cố gắng lắm mới đưa ra được giọng bình thường và cứng rắn
Anh H à, anh dạo này sao rồi có khoẻ không?
anh tưởng là em không nhận ra anh nữa rồi.. anh khoẻ mọi việc đều tốt, còm em....?
Cô ư, cô thì như thế nào nhỉ... cô đanh giọng và cố gắng tỏ ra bình thường
Em à, em vẫn tốt, tốt như chưa bao giờ từng tốt hơn...
Uh, thế thì tốt rồi, anh có một tin vui ... anh sắp kết hôn rồi, ... một cô gái dễ thương....
Chúc mừng anh, cô lạnh lùng cup máy trong ngỡ ngàng của mọi người ... cô bỏ chạy để kệ nhữgn gọt nước mắt tuôn rơi.. và ngày hôm đó là ngày mọi hi vọng của cô về anh đều tan thành bong bóng, ...rồi cô cũng tự nhủ, thế cũng tốt, thế cũng cho mình lý do để sống cuộc sống của mình, không chờ đợi, không viển vông và suy nghĩ... cô tìm cho B người bao năm vẫn lặng lẽ bên cạnh cô và nói rằng đã sẵn sàng chấp nhận lời yêu của B... cô và B quá hiểu nhau, và cô nói Với B .. rằng cô muốn cười...B hạnh phúc ôm chặt cô vào lòng rồi đặt nên môi cô một nụ hôn thật sâu, thật ngọt ngào... lần thứ hai cô trải nghiệm về nụ hôn... cô thấy bên B lòng cô bình yên thanh thản lạ... k còn nhức nhối và những hy vọng viển vông cho mối tình đầu.. lòng cô như cánh đồng thênh thang đón những cơn gió yêu thương mát lành từ B và rồi lễ cưới được tổ chức...
Cô cô dâu xinh đẹp chín chắn bên cạnh chú dể điềm tĩnh.. cô mới hiểu thì ra hạnh phúc đơn giản ở xung quanh chỉ có điều cô cứ để cho những bụi mờ quá khứ che phủ nên không thể thấy được ....
Hai năm sau cô và B hạnh phúc và cô có 1 bé bi xinh xắn, tình cờ cô gặp lại một người bạn thân của H...
Cô và chị ấy nói chuỵên, rồi cô biết H mất cách đây gần 2 năm.. và H phát hiện ra căn bệnh suy tim của mình vào những ngày cuối cùng của năm lớp 12... Gia đình cậu ấy phải chuyển về TP T để tiện cho việc điều trị kéo dài mạng sống...
Cô như người mộng du, chạy về nhà hỏi mẹ cô... thì ra tất cả mọi người đều biết H bị bệnh và nơi H chuyển đi, H vẫn dõi theo từng bước chân của cô, chưa bao giờ bỏ rơi cô vì bệnh tật đang hoành hành đau đớn.. chỉ có cô không hề biết và cứ giận H, hận H bỏ đi không quan tâm gì đến cô... cô khóc ngất nên từng tiếng đau đớn.. cô gọi điện cho mẹ của anh thì mới biết, Lần đó vì quá nhớ cô và biết mình sắp phải ra đi nên Anh đã gọi điện cho cô, chỉ để nghe cô nói, và cũng chỉ muốn đả kích cô, để cô đi tìm hạnh phúc đích thực của đời mình...
Cô thì thầm bên mộ của H cùng với chồng và bé bi xinh xắn của cô...H à, bây giờ em đang rất hạnh phúc... anh yên nghỉ nhé... nếu có kiếp sau... nhất đinh em sẽ nắm chặt tay anh đến hết cuộc đời....
Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013
Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013
Thành phố và những cơn mưa rào bất chợt
Anh biết không phố tan tầm chiều nay
Mưa bất chợt hối hả ào qua phố
Em một mình gữa dòng người vội vã
Lặng ngắm mưa ùa về ký ức ngày xưa
Giờ đâu đó chẳng còn những chiếc ô
Tròn xoe che những mái đầu trên phố
Không bàn tay kéo em gần thêm nữa
Chỉ có trái tim trống trải niềm đâu
Kỷ niệm ào về trắng một thưở bên nhau
Cơn mưa chiều nay găm trong em đầy nỗi nhớ
Anh thấy không bằng lăng nay đã nở
Cơn mưa rào về mờ ảo như mơ
Hà nội những ngày cuối tháng tư, bằng lăng tím trên những con phố chờ cũ một thời, mầu tím của ngày nào trong trái tim cô đắng ngắt...
Giờ tan tầm một mình lang tháng sải bước trên những con đường quên thuộc mà cô ngỡ nhớ như in từng góc từng kỷ niệm, từng hàng cây và thậm chí từng gương mặt bao lần gặp cũng được ghi lại ... phố của hoài niệm của những ngày tháng tư khi những bông băng lăng đầu tiên nở .. cũng chính là lúc anh nói lời yêu với cô...
Kỷ niệm như một cuốn phim mầu ùa ạt về lại trong cô rõ ràng như chưa từng có bụi mờ phủ vậy để nghèn nghẹn trong trái tim cô...
Rồi đâu đó là một mưa rào cuối buổi chiều , trắng một góc trời từng hạt từng lại vương trên vai cô lạnh buốt
Người người rủ nhau tránh những hạt mưa chỉ riêng cô mưa như reo trong lòng ngàn như những hoài niệm ngày xưa, về cái ngày anh chờ cô tan sở trong cơn mưa rào đầu hạ lanh buốt, dưới mái hiên vắng có một cây bằng lăng mới trồng và những bông hoa tim tím anh hái tặng cô trong lúc chờ đợi... hai đứa đứng bên nhau cảm nhận từng nhịp tim rộn ràng theo tiếng mưa rơi mà lòng hạnh phúc ngập tràn trong từng ngõ nhỏ
Anh nói cô giống như hạt mưa , mỏng manh, trắng xoá mà gieo thương gieo nhớ trong anh, rồi mắt nhìn nhau trong mầu mưa hoài niệm, cô còn nhớ rõ đâu đó bên kia đường còn reo bản nhạc về cơn mưa trên phố vui vui" waitting on the rainning street,... tình yêu vốn dĩ cũng như mưa rào thôi, mưa nhanh rồi cũng tạnh nhanh, nhưng phố thì ướt đẫm, người cũng ướt mưa và lòng mang lặng những mối tơ vò... anh cũng thế, cũng cũng như cơn mưa rào chiều hôm ấy, ào ạt gieo trong cô cả nỗi nhớ ướt át, của nụ hôn dưới mái hiên và mùi băng lăng lan toả hương thơm mà bây giờ nó như một giấc mơ chập chờn trong ký ức ngỡ mong manh tan biến nhưng chẳng thể tan ra như nhưng hạt mưa và tích lại trong lòng cô những giọt muốn mặn sầu đau....
Cô không nhớ từ khi nào mầu mắt anh nhìn cô không tha thiết, những lần hẹn hò tẻ nhạt, và những cái nắm tay trở nên lạnh lẽo, những nhớ mong của anh dành cho cô hình như là giả dối rất vụng về làm trái tim cô đau đớn tuyệt vọng khủng khiếp, rồi cô phát hiện ra ánh mắt của anh nhìn bạn của cô mới thực sự là ánh mắt của kẻ đang yêu, say đắm nông nàn và luôn dịu dàng đam mê... nó khác hẳn với ánh mắt trách nhiệm nặng lề của từng hời hứa yêu trọn đời anh dành cho cô... trái tim cô vỡ vụn và dằn vặt trong đớn đau
Cô tự dối lòng mình chắc đó chỉ là phút xao động thôi, anh cũng nói sẽ yêu cô đến hết cuộc đời cơ mà.. rồi lại đớn đau ngập trong những miên man...
Cho đến một hôm cô mượn laptop của bạn cô để vào FB vô tình cô đọc được những dòng tâm sự mà bạn cô viết dành riêng cho anh, dành riêng cho người mà con trai mà cô yêu thương bằng cả trái tim...
Thì ra cô gái đó cũng biết tình cảm của anh dành cho cô ấy, và cô ấy cũng thực sự yêu anh, lý do duy nhất khiến họ không thể đến được với nhau là vì cô là người đến trước, tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ là một sự ngộ nhận giữa tình bạn thân thiết và cái gọi là tình yêu.. có thể cô yêu anh nhiều quá nên thứ tình cảm ấy tự chẩy trong anh, chiếm hết những suy nghĩ vẩn vơ trong anh còn tình yêu thực sự anh biết đến chỉ từ khi anh gặp cô bạn ấy trong lần sinh nhật của cô... họ đã kìm nén những tình cảm chân thành cho nhau vì cô, vì những lời hứa, và những lời nói yêu thương vội vàng như những cơn mưa rào tháng tư mang cả những khát khao nhất thời đó, họ cũng đau khổ không kém gì cô trong cuộc tình tay ba không lối thoát này....
Nước mắt cô lại rơi, mặn chát, nhưng đau đớn hơn nữa là trái tim cô từng mảnh vỡ vụn ...tan ra trong hư vô
Cô chạy trong màn mưa tháng tư, từng hạt mưa lạnh buốt rơi nghiêng vào mặt cô rát xé, nhưng cũng không thể bằng nỗi đau trong trái tim cô....nỗi đau của một người biết tình yêu của người ấy dành cho mình không hề tồn tại, chỉ có những ngộ nhận và lới hứa đáng ghét để dối lừa...
Cả ngày hôm đó cô tắt máy không liên lạc với ai, và tự giam mình trong những nghĩ suy cô quyết định một quyết định không hề dễ dàng cho trái tim vô tội của mình, trong cuộc tình tay ba này phải có người ra đi và người đó không ai khác là cô... cô hẹn gặp anh và người bạn đó ra quán cafe quen thuộc nơi có những bản nhạc về mưa, về tháng tư, về một cái gì đó đối với cô là những điều đáng quý, ...
Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô và cô ấy ngồi đó trước, cô vẫn vậy vãn những nụ cười thật tươi chờ anh, co nhớ nhất rõ hôm đó cũng chuẩn bị mưa, trời âm u lắm và những nhành băng lăng cũng nhuộm một nỗi buồn chia xa
Cô đã đưa tay cô ấy cho anh, " em nhớ anh chăm sóc cô bạn thân này nhé, cô ấy là người bạn tốt nhất của em, vì thế em hy vọng anh hãy thay em yêu thương cô ấy dù có xảy ra bất cứ chuyện gì"
Em hiểu và không trách gì anh cả, ngày qua, em cũng chán những cơn mưa và thực sự em cũng hết yêu anh, may mà có cô ấy yêu anh thay em, như thế em cũng đỡ áy láy rất nhiều rồi... em không muốn anh và em chỉ vì những lời hứa cũ mà phải có trách nhiệm yêu em mãi mãi... bây giờ em chính thức giao anh cho cô ấy...
Cô vội vã bước đi trong tiếng gọi đuổi theo của anh và cô bạn ấy, cô chỉ biết lúc đó đầu cô trống rỗng, và những giọt mưa lạnh buốt....
Tình yêu của anh dành cho cô chỉ như những bông hoa bằng lăng mỏng manh, đến nghé thăm vào những ngày đầu tháng tư, và đi vội vàng khi tháng tư chưa kịp hết... chỉ mầu tím hoài trong trái tim cô đắng vị nồng cay của những đau khổ được đặt trong khoảng lặng của lãng quên...
Chợt một bàn tay kéo cô về thực tại, một chiếc ô che cho cô khỏi những hạt mưa đầu tháng tư.. và hiện nên một gương mặt xa lạ của một người chưa từng gặp mặt....
Một giọng nói không thân quen" cô thích trời mưa và băng lăng à, Giống tôi quá... nhưng mà này tôi cho cô một chỗ trong chiếc ô này, tôi không muốn cô gái nào ngắm mưa để bị ướt cả
Cô cảm ơn người ấy rồi ... chiêc ô lại tròn xoe nhe chiếc nấm đỏ trên con đường trắng xoá mưa rào...
Ngày hôm nay chưa hết, cô cũng chưa kịp hỏi tên người con trai cho cô đi nhờ ô đến điểm dừng xe, nhưng biết đâu câu chuyện còn tiếp tục....
Mưa bất chợt hối hả ào qua phố
Em một mình gữa dòng người vội vã
Lặng ngắm mưa ùa về ký ức ngày xưa
Giờ đâu đó chẳng còn những chiếc ô
Tròn xoe che những mái đầu trên phố
Không bàn tay kéo em gần thêm nữa
Chỉ có trái tim trống trải niềm đâu
Kỷ niệm ào về trắng một thưở bên nhau
Cơn mưa chiều nay găm trong em đầy nỗi nhớ
Anh thấy không bằng lăng nay đã nở
Cơn mưa rào về mờ ảo như mơ
Hà nội những ngày cuối tháng tư, bằng lăng tím trên những con phố chờ cũ một thời, mầu tím của ngày nào trong trái tim cô đắng ngắt...
Giờ tan tầm một mình lang tháng sải bước trên những con đường quên thuộc mà cô ngỡ nhớ như in từng góc từng kỷ niệm, từng hàng cây và thậm chí từng gương mặt bao lần gặp cũng được ghi lại ... phố của hoài niệm của những ngày tháng tư khi những bông băng lăng đầu tiên nở .. cũng chính là lúc anh nói lời yêu với cô...
Kỷ niệm như một cuốn phim mầu ùa ạt về lại trong cô rõ ràng như chưa từng có bụi mờ phủ vậy để nghèn nghẹn trong trái tim cô...
Rồi đâu đó là một mưa rào cuối buổi chiều , trắng một góc trời từng hạt từng lại vương trên vai cô lạnh buốt
Người người rủ nhau tránh những hạt mưa chỉ riêng cô mưa như reo trong lòng ngàn như những hoài niệm ngày xưa, về cái ngày anh chờ cô tan sở trong cơn mưa rào đầu hạ lanh buốt, dưới mái hiên vắng có một cây bằng lăng mới trồng và những bông hoa tim tím anh hái tặng cô trong lúc chờ đợi... hai đứa đứng bên nhau cảm nhận từng nhịp tim rộn ràng theo tiếng mưa rơi mà lòng hạnh phúc ngập tràn trong từng ngõ nhỏ
Anh nói cô giống như hạt mưa , mỏng manh, trắng xoá mà gieo thương gieo nhớ trong anh, rồi mắt nhìn nhau trong mầu mưa hoài niệm, cô còn nhớ rõ đâu đó bên kia đường còn reo bản nhạc về cơn mưa trên phố vui vui" waitting on the rainning street,... tình yêu vốn dĩ cũng như mưa rào thôi, mưa nhanh rồi cũng tạnh nhanh, nhưng phố thì ướt đẫm, người cũng ướt mưa và lòng mang lặng những mối tơ vò... anh cũng thế, cũng cũng như cơn mưa rào chiều hôm ấy, ào ạt gieo trong cô cả nỗi nhớ ướt át, của nụ hôn dưới mái hiên và mùi băng lăng lan toả hương thơm mà bây giờ nó như một giấc mơ chập chờn trong ký ức ngỡ mong manh tan biến nhưng chẳng thể tan ra như nhưng hạt mưa và tích lại trong lòng cô những giọt muốn mặn sầu đau....
Cô không nhớ từ khi nào mầu mắt anh nhìn cô không tha thiết, những lần hẹn hò tẻ nhạt, và những cái nắm tay trở nên lạnh lẽo, những nhớ mong của anh dành cho cô hình như là giả dối rất vụng về làm trái tim cô đau đớn tuyệt vọng khủng khiếp, rồi cô phát hiện ra ánh mắt của anh nhìn bạn của cô mới thực sự là ánh mắt của kẻ đang yêu, say đắm nông nàn và luôn dịu dàng đam mê... nó khác hẳn với ánh mắt trách nhiệm nặng lề của từng hời hứa yêu trọn đời anh dành cho cô... trái tim cô vỡ vụn và dằn vặt trong đớn đau
Cô tự dối lòng mình chắc đó chỉ là phút xao động thôi, anh cũng nói sẽ yêu cô đến hết cuộc đời cơ mà.. rồi lại đớn đau ngập trong những miên man...
Cho đến một hôm cô mượn laptop của bạn cô để vào FB vô tình cô đọc được những dòng tâm sự mà bạn cô viết dành riêng cho anh, dành riêng cho người mà con trai mà cô yêu thương bằng cả trái tim...
Thì ra cô gái đó cũng biết tình cảm của anh dành cho cô ấy, và cô ấy cũng thực sự yêu anh, lý do duy nhất khiến họ không thể đến được với nhau là vì cô là người đến trước, tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ là một sự ngộ nhận giữa tình bạn thân thiết và cái gọi là tình yêu.. có thể cô yêu anh nhiều quá nên thứ tình cảm ấy tự chẩy trong anh, chiếm hết những suy nghĩ vẩn vơ trong anh còn tình yêu thực sự anh biết đến chỉ từ khi anh gặp cô bạn ấy trong lần sinh nhật của cô... họ đã kìm nén những tình cảm chân thành cho nhau vì cô, vì những lời hứa, và những lời nói yêu thương vội vàng như những cơn mưa rào tháng tư mang cả những khát khao nhất thời đó, họ cũng đau khổ không kém gì cô trong cuộc tình tay ba không lối thoát này....
Nước mắt cô lại rơi, mặn chát, nhưng đau đớn hơn nữa là trái tim cô từng mảnh vỡ vụn ...tan ra trong hư vô
Cô chạy trong màn mưa tháng tư, từng hạt mưa lạnh buốt rơi nghiêng vào mặt cô rát xé, nhưng cũng không thể bằng nỗi đau trong trái tim cô....nỗi đau của một người biết tình yêu của người ấy dành cho mình không hề tồn tại, chỉ có những ngộ nhận và lới hứa đáng ghét để dối lừa...
Cả ngày hôm đó cô tắt máy không liên lạc với ai, và tự giam mình trong những nghĩ suy cô quyết định một quyết định không hề dễ dàng cho trái tim vô tội của mình, trong cuộc tình tay ba này phải có người ra đi và người đó không ai khác là cô... cô hẹn gặp anh và người bạn đó ra quán cafe quen thuộc nơi có những bản nhạc về mưa, về tháng tư, về một cái gì đó đối với cô là những điều đáng quý, ...
Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô và cô ấy ngồi đó trước, cô vẫn vậy vãn những nụ cười thật tươi chờ anh, co nhớ nhất rõ hôm đó cũng chuẩn bị mưa, trời âm u lắm và những nhành băng lăng cũng nhuộm một nỗi buồn chia xa
Cô đã đưa tay cô ấy cho anh, " em nhớ anh chăm sóc cô bạn thân này nhé, cô ấy là người bạn tốt nhất của em, vì thế em hy vọng anh hãy thay em yêu thương cô ấy dù có xảy ra bất cứ chuyện gì"
Em hiểu và không trách gì anh cả, ngày qua, em cũng chán những cơn mưa và thực sự em cũng hết yêu anh, may mà có cô ấy yêu anh thay em, như thế em cũng đỡ áy láy rất nhiều rồi... em không muốn anh và em chỉ vì những lời hứa cũ mà phải có trách nhiệm yêu em mãi mãi... bây giờ em chính thức giao anh cho cô ấy...
Cô vội vã bước đi trong tiếng gọi đuổi theo của anh và cô bạn ấy, cô chỉ biết lúc đó đầu cô trống rỗng, và những giọt mưa lạnh buốt....
Tình yêu của anh dành cho cô chỉ như những bông hoa bằng lăng mỏng manh, đến nghé thăm vào những ngày đầu tháng tư, và đi vội vàng khi tháng tư chưa kịp hết... chỉ mầu tím hoài trong trái tim cô đắng vị nồng cay của những đau khổ được đặt trong khoảng lặng của lãng quên...
Chợt một bàn tay kéo cô về thực tại, một chiếc ô che cho cô khỏi những hạt mưa đầu tháng tư.. và hiện nên một gương mặt xa lạ của một người chưa từng gặp mặt....
Một giọng nói không thân quen" cô thích trời mưa và băng lăng à, Giống tôi quá... nhưng mà này tôi cho cô một chỗ trong chiếc ô này, tôi không muốn cô gái nào ngắm mưa để bị ướt cả
Cô cảm ơn người ấy rồi ... chiêc ô lại tròn xoe nhe chiếc nấm đỏ trên con đường trắng xoá mưa rào...
Ngày hôm nay chưa hết, cô cũng chưa kịp hỏi tên người con trai cho cô đi nhờ ô đến điểm dừng xe, nhưng biết đâu câu chuyện còn tiếp tục....
Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013
Độc thân và ngày nghỉ
Vậy là lại một kỷ nghỉ nữa lại đến....cũng không hiểu cảm giác như thế nào nữa...một chút gì đó kỷ niệm tràn ùa về như một cơn gió ... lạnh một chút trong tim... trống trải một chút trong lòng và nhớ một chút đến cảm giác của một năm về trước, nơi những cơn gió hiền hoà và một bàn tay còn vụng về lắm lấy tay mình lần đầu tiên... một cảm giác chờ đợi và nhớ những tiếng trống trong trái tim của mình nhỏ bé vang lên
một năm sau, một kỳ nghỉ lễ và mình đã là một FA, không người yêu, không hẹn hò, không có những dự định cho ngày những ngày nghỉ... không những tíêng chuông điện thoại khiến cho trái tim mình chao đảo...
mà phía trước cả một núi những áp lực dành cho một con tầu đi chậm và không bến đỗ bơ vơ....
Cứ tưởng tượng đến ánh mắt ái ngái của bà con cô bác thân thuộc rồi những tiếng thở dài của mẹ mà cảm thấy có lỗi quá...những người bạn bằng tuổi mẹ bây giờ ai cũng yên ổn con cháu và chẳng phải suy nghĩ nhiều nữa, duy chỉ có mẹ thôi... ba đứa con ba nguồn hi vọng... còng lưng sương gió vất vả oằn cả nên đôi vai ... vậy mà khi tuổi xế bóng hoàng hôn vẫn chưa được an nhàn ... những nỗi lo lắng trong đó có tên mình....
Mình sợ lắm ánh mắt ấy, ánh mắt của bố, Bố luôn yêu thương mình và luôn nghĩ muốn cho mình những điều tốt đẹp nhất... bố dậy mình cách đứng thẳng lưng, và ngẩng mặt bước đi... mình đã làm tốt những điều ấy, mình cũng là một người ngay thẳng, tuy không phải là một đứa con trai nhưng mình đã mạnh mẽ như điều bố muốn...bố dành tình yêu thương cho mình bằng sự nghiêm khắc và kỷ luật ...mình cũng rất cảm ơn điều ấy đã khiến mình trở thành con người như vậy... mình là đứa được bố dành cho nhiều tình cảm đặc biệt nhất trong ba chị em... bố lo lắng cho mình, quan tâm đến mình và tự hào về mình bằng những ánh mắt...ánh mắt yêu thương ẩn hiện sau những cái nhìn nghiêm khắc dành cho đứa con gái nhỏ bé....Trước tất cả thiên hạ, bất kể ai mình cũng đã sống theo tinh thần đi thẳng lưng ngẩng cao đầu của bố... mình không sợ bất cứ điều gì cả.. nhưng trước bố thì mình vẫn không thể ngẩng cao đâu và đi thẳng lưng được vì mình hiểu... mình còn cho bố những muộn phiền.. và lời hứa vẫn chưa thể thực hiện được...
Điều mình cảm ơn nhất ở cuộc sống này đó là cho mình một gia đinh nhỏ bé, không giầu có, nhưng tràn ngập tình thương yêu... một ngôi nhà bão không bao giờ qua cánh cửa nơi mình lớn nên trong yêu thương và những giọt mồ hôi mặn chát của ba mẹ để xây nên cho mình những điều tuyệt vời như thế để mình hiểu được làm người là như thế, và mình hiểu được ấm áp là như thế....
Vậy là ngày mai, mình lại được về nhà,...nhưng những bước chân của mình sao lặng thế, như những viên đá thời gian đặt vào trong lòng những bâng khuâng trăn trở.... bao giờ con thuyền mới cấp bến bình yên ... để mẹ thôi những tiêng thở dài và ánh mắt của bố có những niềm vui ... và mình không còn cảm giác sợ khi về một nơi quá đỗi yêu thương
Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013
không đau vì quá đau
Ngày hôm qua em cười như tất cả
Chẳng giữ gì cho những ngày mai sau
Ngày hôm qua nước mắt chẳng chẩy mau
Để ướt hết ngày hôm nay em bước
Có khi nào em về thời gian ngược
Tìm lại nụ cười và để nước mắt thôi rơi
Mùa úa tàn, những con lũ thác trôi
Nụ cười cũ vỡ đôi bên thềm vắng
Em gói nắng, gói mưa trong khoảng lặng
Gói trái tim mình trong bằng những mảnh băng
Gửi đi đâu cho hết những nhớ mong
Cho nụ cười lành sau cơn mưa bão
Ánh mắt nhìn không còn mầu đau khổ
Không hoen mi trong nắng cuối chiều qua
Phố có buồn từng bài hát ngân nga
Không còn những lời xưa xa ấy
Ngày hôm nay, anh nói gì nắng vậy
Nắng bỗng rơi đỏ úa bên chiều
Nắng chiếu xuống bóng hình cô liêu
Em lạc bước trong chiều không lá đỏ
Cô gặm nhấm từng đoạn từng đoạn thơ mà cô vô tình đọc được trong một lần online, cô cười đấy mà chua chát đến tận sâu thăm thẳm của trái tim....
Cô chẳng biết trái tim mình thành băng từ bao giờ cả, chỉ biết sau khi anh đi, cô bắt đầu như thế, cô như trở thành một người khác hoàn toàn... trái tim lạnh lạnh đến độ ngay cả màu hè nắng lửa như thế mà vẫn thấy run run... lạnh không lời là như thế sao???
Cô xây cho mình một hình tượng hoàn toàn khác với những cô ngày khi yêu anh, ...
Vẻ dịu dàng hiền thục đã thay bằng vẻ sắc sảo và chanh chua, ... cô thậm chí nói cười nhiều hơn trước nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy nụ cười đó thật đắng và thật chat, mọi người nói cô thật mạnh mẽ khi chia tay anh, chưa ai từng nhìn thấy một giọt nước mắt nào lăn trên má cô từ khi anh nói lời chia tay cô để đi theo một người con gái khác, đó là một điều bất thường vì trước đây ai cũng quen với hình ảnh của một con bé mít ướt chẳng biết để dành cho riêng mình và từ đó mọi người nghĩ có lẽ là cô không yêu anh như họ vẫn tưởng ...
Trước mặt anh, cô tỏ bình thường như không thể bình thường hơn, thậm chí khi biết anh không yêu cô nữa và anh đã yêu người đến sau mất rồi, cô bình thản đến mức không thể bình thản hơn, cô không giận dữ hay trách móc gì anh chỉ nhẹ nhàng hẹn anh ra quán cafe quen thuộc nơi lần đầu cô và anh quen nhau, nơi kiss the rain dịu dàng trong từng ngõ ức ... nơi nụ hôn đầu còn mang vị cafe muối thơm nồng .....
Cô không hiểu mình đủ lấy can đảm ở đâu nữa, chỉ biết lúc ấy cô đã quá khổ đau... trái tim ướt lệ nặm chát và đôi mắt vẫn giáo hoảng, dọng nói vẫn bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn....
Cô đưa cho anh xem một bài thơ mà cô vừa viết như một dấu chấm và cô hi vọng đừng là chấm hết cho cuộc tình của cô....
Em biết anh nào có lỗi gì đâu
Khi chẳng thể yêu em thêm được nữa
Trách làm gì một trái tim lầm lỡ
Đã lạc nhịp rồi trước trái tim em
Đã bao lần em muốn được lặng câm
Được âm thầm thêm những hy vọng
Người con gái ấy cũng như em thầm lặng
Có lỗi gì đâu khi cô ấy yêu anh...
Anh cũng đã không còn thuộc về em
Trái tim anh mang mình hài của nắng
Em là sương cũng tan đi phẳng lạng
Anh đã giữ tim mình giot nắng mầu mắt ai
Thôi nhé anh con đường phía trước còn dài
Chia đôi ngả em đi thôi một ngả
Ngõ quoanh co anh đi cùng người lạ
Hạnh phúc xưa, thôi gói lại vào mưa..
Anh nhìn bài thơ rồi nhìn cô, ...Em sao thế, em không yêu anh nữa sao??.. anh .....
Anh à, em hiểu anh không quên những lời hứa dành cho em, nhưng đoạn đường mình đi chung chỉ đến thế này thôi, không thể xa hơn được nữa... cảm ơn anh vì tất cả những ngày qua, kỷ niệm và những giấc mơ, em sẽ không khi nào quên được cả.. chỉ có điều thôi anh ạ, cafe muối, kiss the rain bây giờ em không còn thích nữa....
Anh nhìn cô, cô thấy những gọt nước mắt của anh trào ra, anh và những lời xin lỗi làm trái tim cô vô cùng đau đớn... thà rằng anh cứ như vậy mà đi, thà rằng anh đừng tỏ ra mình là người có lỗi thì như thế cô có thêm lý do để quên anh... đằng này....
Cô vẫn tiếp tục bình thường ... anh muốn sửa nỗi không?
Bằng cách nào đây em... bằng cách nào để anh có thể làm cho em không đau đớn đây ... em nói đi...?
Bằng cách anh hãy đối xử thật tốt với cô gái ấy... đừng để cô ấy buồn và nhớ sau này phải hạnh phúc...
À còn một điều nhỏ nữa anh nhớ là được rồi... là Đừng bao giờ nghe kiss the rain, uống cafe muối và đừng bao giờ đưa cô gái ấy đến quán này nữa nhé...
Thôi em phải đi đây... bây giờ em cũng ghét quán này rồi, ghét cái ô cửa sổ mầu xanh hoen cũ ấy rồi... thế nhé... và anh đừng theo em, em muốn một mình trời đẹp mà đi cùng người yêu cũ thì không hợp cho lắm....
Cô bình tĩnh chào anh rồi thanh toán tiền cafe bước đi... chẳng hiểu cơn mưa ở đâu tràn về nước mắt mặn chát trên bờ môi khô, trái tim như triệu triệu mảnh vỡ oà trong mưa ....
Cô không đau ư, chắc vậy... chắc vì quá đau nên trái tim mới hết cảm giác đau như thế....
Ngày hôm đó đã qúa xa, quá xa, nhưng như ngày hôm qua trong cô vậy ...và anh hạnh phúc chứ... cô thì thầm, đắng ngắt trong tim....
Chẳng giữ gì cho những ngày mai sau
Ngày hôm qua nước mắt chẳng chẩy mau
Để ướt hết ngày hôm nay em bước
Có khi nào em về thời gian ngược
Tìm lại nụ cười và để nước mắt thôi rơi
Mùa úa tàn, những con lũ thác trôi
Nụ cười cũ vỡ đôi bên thềm vắng
Em gói nắng, gói mưa trong khoảng lặng
Gói trái tim mình trong bằng những mảnh băng
Gửi đi đâu cho hết những nhớ mong
Cho nụ cười lành sau cơn mưa bão
Ánh mắt nhìn không còn mầu đau khổ
Không hoen mi trong nắng cuối chiều qua
Phố có buồn từng bài hát ngân nga
Không còn những lời xưa xa ấy
Ngày hôm nay, anh nói gì nắng vậy
Nắng bỗng rơi đỏ úa bên chiều
Nắng chiếu xuống bóng hình cô liêu
Em lạc bước trong chiều không lá đỏ
Cô gặm nhấm từng đoạn từng đoạn thơ mà cô vô tình đọc được trong một lần online, cô cười đấy mà chua chát đến tận sâu thăm thẳm của trái tim....
Cô chẳng biết trái tim mình thành băng từ bao giờ cả, chỉ biết sau khi anh đi, cô bắt đầu như thế, cô như trở thành một người khác hoàn toàn... trái tim lạnh lạnh đến độ ngay cả màu hè nắng lửa như thế mà vẫn thấy run run... lạnh không lời là như thế sao???
Cô xây cho mình một hình tượng hoàn toàn khác với những cô ngày khi yêu anh, ...
Vẻ dịu dàng hiền thục đã thay bằng vẻ sắc sảo và chanh chua, ... cô thậm chí nói cười nhiều hơn trước nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy nụ cười đó thật đắng và thật chat, mọi người nói cô thật mạnh mẽ khi chia tay anh, chưa ai từng nhìn thấy một giọt nước mắt nào lăn trên má cô từ khi anh nói lời chia tay cô để đi theo một người con gái khác, đó là một điều bất thường vì trước đây ai cũng quen với hình ảnh của một con bé mít ướt chẳng biết để dành cho riêng mình và từ đó mọi người nghĩ có lẽ là cô không yêu anh như họ vẫn tưởng ...
Trước mặt anh, cô tỏ bình thường như không thể bình thường hơn, thậm chí khi biết anh không yêu cô nữa và anh đã yêu người đến sau mất rồi, cô bình thản đến mức không thể bình thản hơn, cô không giận dữ hay trách móc gì anh chỉ nhẹ nhàng hẹn anh ra quán cafe quen thuộc nơi lần đầu cô và anh quen nhau, nơi kiss the rain dịu dàng trong từng ngõ ức ... nơi nụ hôn đầu còn mang vị cafe muối thơm nồng .....
Cô không hiểu mình đủ lấy can đảm ở đâu nữa, chỉ biết lúc ấy cô đã quá khổ đau... trái tim ướt lệ nặm chát và đôi mắt vẫn giáo hoảng, dọng nói vẫn bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn....
Cô đưa cho anh xem một bài thơ mà cô vừa viết như một dấu chấm và cô hi vọng đừng là chấm hết cho cuộc tình của cô....
Em biết anh nào có lỗi gì đâu
Khi chẳng thể yêu em thêm được nữa
Trách làm gì một trái tim lầm lỡ
Đã lạc nhịp rồi trước trái tim em
Đã bao lần em muốn được lặng câm
Được âm thầm thêm những hy vọng
Người con gái ấy cũng như em thầm lặng
Có lỗi gì đâu khi cô ấy yêu anh...
Anh cũng đã không còn thuộc về em
Trái tim anh mang mình hài của nắng
Em là sương cũng tan đi phẳng lạng
Anh đã giữ tim mình giot nắng mầu mắt ai
Thôi nhé anh con đường phía trước còn dài
Chia đôi ngả em đi thôi một ngả
Ngõ quoanh co anh đi cùng người lạ
Hạnh phúc xưa, thôi gói lại vào mưa..
Anh nhìn bài thơ rồi nhìn cô, ...Em sao thế, em không yêu anh nữa sao??.. anh .....
Anh à, em hiểu anh không quên những lời hứa dành cho em, nhưng đoạn đường mình đi chung chỉ đến thế này thôi, không thể xa hơn được nữa... cảm ơn anh vì tất cả những ngày qua, kỷ niệm và những giấc mơ, em sẽ không khi nào quên được cả.. chỉ có điều thôi anh ạ, cafe muối, kiss the rain bây giờ em không còn thích nữa....
Anh nhìn cô, cô thấy những gọt nước mắt của anh trào ra, anh và những lời xin lỗi làm trái tim cô vô cùng đau đớn... thà rằng anh cứ như vậy mà đi, thà rằng anh đừng tỏ ra mình là người có lỗi thì như thế cô có thêm lý do để quên anh... đằng này....
Cô vẫn tiếp tục bình thường ... anh muốn sửa nỗi không?
Bằng cách nào đây em... bằng cách nào để anh có thể làm cho em không đau đớn đây ... em nói đi...?
Bằng cách anh hãy đối xử thật tốt với cô gái ấy... đừng để cô ấy buồn và nhớ sau này phải hạnh phúc...
À còn một điều nhỏ nữa anh nhớ là được rồi... là Đừng bao giờ nghe kiss the rain, uống cafe muối và đừng bao giờ đưa cô gái ấy đến quán này nữa nhé...
Thôi em phải đi đây... bây giờ em cũng ghét quán này rồi, ghét cái ô cửa sổ mầu xanh hoen cũ ấy rồi... thế nhé... và anh đừng theo em, em muốn một mình trời đẹp mà đi cùng người yêu cũ thì không hợp cho lắm....
Cô bình tĩnh chào anh rồi thanh toán tiền cafe bước đi... chẳng hiểu cơn mưa ở đâu tràn về nước mắt mặn chát trên bờ môi khô, trái tim như triệu triệu mảnh vỡ oà trong mưa ....
Cô không đau ư, chắc vậy... chắc vì quá đau nên trái tim mới hết cảm giác đau như thế....
Ngày hôm đó đã qúa xa, quá xa, nhưng như ngày hôm qua trong cô vậy ...và anh hạnh phúc chứ... cô thì thầm, đắng ngắt trong tim....
Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013
Thế sao băng Lăng đã nở
Lãng đãng tháng tư trong tầm tay
Em ngồi đếm nắng đếm heo may
Đếm giấc mơ qua khung cửa sổ
Để đàn chim bay mỏi cánh không về
Tháng tư rồi anh có nhớ không
Mầu bằng lăng rực trong thương nhớ
Tháng tư về hoài niệm rực rỡ
Băng lăng ơi vô tình nở thế sao
Mầu hạ buồn khung trời ước ao
Cánh chim nhỏ nay sẽ lao ra ngoài biển lớn
Bằng lăng nở cho mùa chia ly hò hẹn
Ướt mắt học trò, ngưng đọng vệt thời gian
Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, những hạt nắng tháng tư lại gieo một chút hạt thương hạt nhớ về một thời cũ kỹ mộng mơ cách đây cả hơn một thật kỷ... lòng chợt hoài niệm lạc bứơc thời gian trở về cài thời áo trắng,giấc mơ hồng, phượng đỏ và băng lăng tím ấy, mọi thứ mới chỉ như ngày hôm qua, những giọt bâng khuâng cũng chỉ mới như ngày hôm qua còn vương lại vẹn nguyên trên những dòng lưu bút, sổ hồng, những giọng nói thân tình của bạn bè thầy cô..
Băng lăng năm ấy và năm nay không biết có khác gì nhau không chỉ biết mỗi lần nhìn hoa tháng tư trong lòng rạo rực một nỗi niềm khó tả bồn chồn trong dạ. kỷ niệm ào ùa về như những cơn mưa rào ướt át con phố kỷ niệm về những nhánh bằng lăng về những suy tư của một thời xa quá... nơi những bâng khuâng rung động đầu đời chẳng biết gọi tên là gì... chỉ biết trong trái tim của kẻ mới lớn cả một trời những cảm xúc lơ ngơ khó tả....
Em ngồi đếm nắng đếm heo may
Đếm giấc mơ qua khung cửa sổ
Để đàn chim bay mỏi cánh không về
Tháng tư rồi anh có nhớ không
Mầu bằng lăng rực trong thương nhớ
Tháng tư về hoài niệm rực rỡ
Băng lăng ơi vô tình nở thế sao
Mầu hạ buồn khung trời ước ao
Cánh chim nhỏ nay sẽ lao ra ngoài biển lớn
Bằng lăng nở cho mùa chia ly hò hẹn
Ướt mắt học trò, ngưng đọng vệt thời gian
Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, những hạt nắng tháng tư lại gieo một chút hạt thương hạt nhớ về một thời cũ kỹ mộng mơ cách đây cả hơn một thật kỷ... lòng chợt hoài niệm lạc bứơc thời gian trở về cài thời áo trắng,giấc mơ hồng, phượng đỏ và băng lăng tím ấy, mọi thứ mới chỉ như ngày hôm qua, những giọt bâng khuâng cũng chỉ mới như ngày hôm qua còn vương lại vẹn nguyên trên những dòng lưu bút, sổ hồng, những giọng nói thân tình của bạn bè thầy cô..
Băng lăng năm ấy và năm nay không biết có khác gì nhau không chỉ biết mỗi lần nhìn hoa tháng tư trong lòng rạo rực một nỗi niềm khó tả bồn chồn trong dạ. kỷ niệm ào ùa về như những cơn mưa rào ướt át con phố kỷ niệm về những nhánh bằng lăng về những suy tư của một thời xa quá... nơi những bâng khuâng rung động đầu đời chẳng biết gọi tên là gì... chỉ biết trong trái tim của kẻ mới lớn cả một trời những cảm xúc lơ ngơ khó tả....
Xúc cảm mong manh....
Mong manh giọt nắng bên thềm vắng
Mong manh giọt sương gắng trong đêm
Mong manh hạnh phúc kiếm tìm
Mong manh khói sám mầu ảo ảnh
Ta tìm nhau trong mong manh đời lạ
Để gặp nhau lạ lẫm bước trong nhau
Mong manh giọt thương gieo hạt sầu
Mong manh hạt yêu để mất nhau
Lòng cô bình tĩnh nhặt từng bài thơ anh và cô viết cho nhau một thời, nét mực vẫn còn nguyên dấu, chữ ký của anh của cô, những chữ ký còn nguyên vẹn mà nếu ghép vào nhau thành chữ hạnh phúc... vậy mà bây giờ chỉ còn xót xa đến tận cùng của trái tim...
Chẳng biết xa nhau vì đâu nữa chỉ biết trái tim có đôi lúc lạ lẫm vô cùng, có nỗi nhớ được che lấp bằng bộn bề công việc và mỗi quan hệ xã hội phúc tạp...rồi đôi lúc giận dữ cãi vã vì những quan điểm trái chiều và có lúc mệt mỏi vì những áp lực cuộc sống... nhưng lại thấy cần nhau như kiểu đời này cần vậy... nhân duyên như một sợi dây mà lúc trùnãnuống rồi cả hai người mải miết kéo căng nó để duy trì một điều gì đó quá mong manh, yêu nhau được đã là quá khó rồi, nhưng tiếp tục lại cảm giác thừa một chút gì đó... vậy là chia tay như vốn dĩ cuộc sống là vậy chỉ không ngờ rằng chia tay lại đau đến thế thôi
Lúc đầu chẳng để ý nữa, vì nghĩ rằng nó chỉ là một vết thương ngoài da thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả, nhưng càng những ngày sau càng đau càng nhức nhối khi nhớ về nhau và chợt nhận ra rằng nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên, tình yêu dành cho người ta vẫn vẹn ngưyên chỉ có những mong manh kia là đứt vỡ vì những lời nói vô tình làm tổn thưng nhau và như thế vô tình bước qua nhau như một vầng trăng lạc yêu thương cũ..
Rồi những vết thương chồng chất vết thương khi cô đào bới về những ngày đã qua, về những kỷ niệm của thời nào hai đứa, từng chữ từng câu ngày xưa ngỡ mong manh để gió cuốn mây trôi thì hiển hiện nguyên vẹn để nước mắt ứa mặn đắng trên đôi môi khô vì thiếu những vị ngọt khác nữa... rồi những dóng thơ khôn nguôi nuối tiếc cho một thưở nào ngỡ mong manh như giot nắng sớm bên thềm hay như làn sương mỏnh manh mỗi sáng ai ngờ cầm đắng đến tứng giọt trong trái tim...
Hình bóng người ta ngơ cũng mong manh đủ để giấu đi bằng những bộn bề cuộc sống thì lại nguyên vẹn đến rõ những cử chỉ hành động trong trái tim bé nhỏ của cô, nếu ví cô là một chiếc tủ nhiều ngăn thì ngăn nào cũng đầy ắp những kỷ niệm về anh, về một cái ngày mong manh tựa nắng ấm và khắc rõ trong tim đến từng câu nói , từng hời hứa thoảng thoảng gió bay...
Thế đấy
Chiều buồn buông vạt nắng qua mây
Mong manh thế sao gầy thân phố nhỏ
Em chờ chiều qua mong manh sương cỏ
Chờ đêm về mong manh quá nhớ thương
Mong manh như vỡ những hạt sương
Rơi nhẹ thế mà trái tim ướt đẫm
Xót xa qúa nhặt câu thờ buồn đượn
Nhuộm ngày qua trong ký ức mong manh
Em một mình một mình vắng anh
Ngỡ vết thương đã lành theo năm tháng
Chợt bài hát nhuộm em trong ảo ảnh
Mong manh gì sao chẳng biến tan
Mong manh thế mối duyên xưa được hồng
Ai trải vô nghĩa cho tình ta rơi rụng
Mong manh thế thôi một lời vô tình đụng
Vào vết thương xưa, ôi mãi chẳng thể lành
Mong manh giọt sương gắng trong đêm
Mong manh hạnh phúc kiếm tìm
Mong manh khói sám mầu ảo ảnh
Ta tìm nhau trong mong manh đời lạ
Để gặp nhau lạ lẫm bước trong nhau
Mong manh giọt thương gieo hạt sầu
Mong manh hạt yêu để mất nhau
Lòng cô bình tĩnh nhặt từng bài thơ anh và cô viết cho nhau một thời, nét mực vẫn còn nguyên dấu, chữ ký của anh của cô, những chữ ký còn nguyên vẹn mà nếu ghép vào nhau thành chữ hạnh phúc... vậy mà bây giờ chỉ còn xót xa đến tận cùng của trái tim...
Chẳng biết xa nhau vì đâu nữa chỉ biết trái tim có đôi lúc lạ lẫm vô cùng, có nỗi nhớ được che lấp bằng bộn bề công việc và mỗi quan hệ xã hội phúc tạp...rồi đôi lúc giận dữ cãi vã vì những quan điểm trái chiều và có lúc mệt mỏi vì những áp lực cuộc sống... nhưng lại thấy cần nhau như kiểu đời này cần vậy... nhân duyên như một sợi dây mà lúc trùnãnuống rồi cả hai người mải miết kéo căng nó để duy trì một điều gì đó quá mong manh, yêu nhau được đã là quá khó rồi, nhưng tiếp tục lại cảm giác thừa một chút gì đó... vậy là chia tay như vốn dĩ cuộc sống là vậy chỉ không ngờ rằng chia tay lại đau đến thế thôi
Lúc đầu chẳng để ý nữa, vì nghĩ rằng nó chỉ là một vết thương ngoài da thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả, nhưng càng những ngày sau càng đau càng nhức nhối khi nhớ về nhau và chợt nhận ra rằng nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên, tình yêu dành cho người ta vẫn vẹn ngưyên chỉ có những mong manh kia là đứt vỡ vì những lời nói vô tình làm tổn thưng nhau và như thế vô tình bước qua nhau như một vầng trăng lạc yêu thương cũ..
Rồi những vết thương chồng chất vết thương khi cô đào bới về những ngày đã qua, về những kỷ niệm của thời nào hai đứa, từng chữ từng câu ngày xưa ngỡ mong manh để gió cuốn mây trôi thì hiển hiện nguyên vẹn để nước mắt ứa mặn đắng trên đôi môi khô vì thiếu những vị ngọt khác nữa... rồi những dóng thơ khôn nguôi nuối tiếc cho một thưở nào ngỡ mong manh như giot nắng sớm bên thềm hay như làn sương mỏnh manh mỗi sáng ai ngờ cầm đắng đến tứng giọt trong trái tim...
Hình bóng người ta ngơ cũng mong manh đủ để giấu đi bằng những bộn bề cuộc sống thì lại nguyên vẹn đến rõ những cử chỉ hành động trong trái tim bé nhỏ của cô, nếu ví cô là một chiếc tủ nhiều ngăn thì ngăn nào cũng đầy ắp những kỷ niệm về anh, về một cái ngày mong manh tựa nắng ấm và khắc rõ trong tim đến từng câu nói , từng hời hứa thoảng thoảng gió bay...
Thế đấy
Chiều buồn buông vạt nắng qua mây
Mong manh thế sao gầy thân phố nhỏ
Em chờ chiều qua mong manh sương cỏ
Chờ đêm về mong manh quá nhớ thương
Mong manh như vỡ những hạt sương
Rơi nhẹ thế mà trái tim ướt đẫm
Xót xa qúa nhặt câu thờ buồn đượn
Nhuộm ngày qua trong ký ức mong manh
Em một mình một mình vắng anh
Ngỡ vết thương đã lành theo năm tháng
Chợt bài hát nhuộm em trong ảo ảnh
Mong manh gì sao chẳng biến tan
Mong manh thế mối duyên xưa được hồng
Ai trải vô nghĩa cho tình ta rơi rụng
Mong manh thế thôi một lời vô tình đụng
Vào vết thương xưa, ôi mãi chẳng thể lành
Cảm ơn anh đã hiểu cho em
Trong những dòng tâm thư em viết
Cảm ơn anh, những bong bóng kẹo ngọt
Thơ anh trao em quá đỗi dịu dàng
Ngày hôm nay thứ bẩy đầu tiên
Em thấy mình xốn xang trong hò hẹn
Em thấy tim mình như hàng ngàn con sóng
Cứ đi hoài về phía bến bờ bình yên
Trăng hôm nay, trăng muốn nói điều gì
Lệ ánh sáng nhoà vui trong hạnh phúc
Bóng dáng nụ cười in hằn trên môi có thực
Trái tim hồng xao xuyến bên sông…
Em như thế cũng như trăng
Mong được cùng bóng anh nghiêng ngả
Trên con đường nơi những cơn gió lạ
Gió yêu thương, gió ấm áp bên anh
Em muốn gì hơn tối thứ bẩy hiền lành
Bên anh cùng ly cafe nay không còn vị đắng
Em muốn được nghe anh trò truyện
Về những quãng đời ta chưa có đôi
Em không biết đi vội có tới nơi
Những cái đích còn nổi trôi vô định
Anh đừng buồn khi em không như trăng đó
Vì ai biết bất ngờ ở những chiếc hộp mầu đen kia….
Thank tackeo4! For ideal frist date… I just want to go
café to talk… I want to know more and more about you…
And then I want have a walk… that’s all
Maybe it’s not rometic date but I hope I give you enough impression to make good friendship and more……….
And you..what's your ideal?
See you my special!
Trong những dòng tâm thư em viết
Cảm ơn anh, những bong bóng kẹo ngọt
Thơ anh trao em quá đỗi dịu dàng
Ngày hôm nay thứ bẩy đầu tiên
Em thấy mình xốn xang trong hò hẹn
Em thấy tim mình như hàng ngàn con sóng
Cứ đi hoài về phía bến bờ bình yên
Trăng hôm nay, trăng muốn nói điều gì
Lệ ánh sáng nhoà vui trong hạnh phúc
Bóng dáng nụ cười in hằn trên môi có thực
Trái tim hồng xao xuyến bên sông…
Em như thế cũng như trăng
Mong được cùng bóng anh nghiêng ngả
Trên con đường nơi những cơn gió lạ
Gió yêu thương, gió ấm áp bên anh
Em muốn gì hơn tối thứ bẩy hiền lành
Bên anh cùng ly cafe nay không còn vị đắng
Em muốn được nghe anh trò truyện
Về những quãng đời ta chưa có đôi
Em không biết đi vội có tới nơi
Những cái đích còn nổi trôi vô định
Anh đừng buồn khi em không như trăng đó
Vì ai biết bất ngờ ở những chiếc hộp mầu đen kia….
Thank tackeo4! For ideal frist date… I just want to go
café to talk… I want to know more and more about you…
And then I want have a walk… that’s all
Maybe it’s not rometic date but I hope I give you enough impression to make good friendship and more……….
And you..what's your ideal?
See you my special!
Anh bỏ qua ngõ những lời yêu Mền vặt nắng sớm rớt bên thêm Bình minh ngưng đọng trên tán lá Em nhặt về, cháy bỏng cả con tim Em cuộn mình trong cái rét nàng bân Tìm hơi ấm trong chiếc áo choàng cũ kỹ Chờ đợi anh trong lòng đầy suy nghĩ Sợ vụng về bối rối đánh rơi mất niềm vui Sợ rét Nàng bân làm cháy rụi đôi môi Khát khao hơi ấm trong những ngày lạnh gía Sợ bàn tay ai ấm áp quá Nhỡ chạm tay để một đời chẳng thể quên Em sợ cả những điều không tên Sợ niềm vui tan ra thành ảo ảnh Sợ anh đến trong những ngày lạnh giá Để con tim biến như sương đêm Xin anh hãy hiểu trái tim em yếu mền Trước những ấm áp nơi anh mang đến Bình minh hôm nay, con tim em chờ những ngọn nến Anh thắp nên soi tỏ đường em đi….. P/s: thanks take04 so much for everyemail that make my heart in hopeful and happy everyday….i am looking forward to today for along time …you come to me… it’s true… it’s not in my drean,not in these poems …you are real and I am too, I don’t know what’s happen atferthat.. but I hope first we have a wonderful friendship and the story is continue….. See you 7PM at Hanoi Univesity , Nguyen Trai, Thanh, Xuan, Ha Noi | |||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)