Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Ngày mai anh ấy cưới..........

Ngày mai anh ấy lấy vợ rồi
Cuộc tình một thưở cũng thế thôi
Pháo nổ rượu hồng anh duyên mới
Đớn đau tê tái chỉ mình tôi...

Ngày mai anh ấy lấy vợi rồi
Hạnh phúc xưa kia đã vỡ rơi
Tôi nhặt tìm lại trong đám chơi vơi
Vương vấn cũ giọt tơ trời bời rối

Lòng tôi chết lặng mấy mùa trôi
Tình cũ ngỡ vùi chôn đáy mồ rồi
Ai biết hôm nay bỗng sống dậy
Nhức nhối con tim một mình thôi

Ngày mai anh ấycủa người khác
Hạnh phúc đủ đầy anh vui tươi
Phía trời kỷ niệm còn chỉ tôi
Lệ tuôn ướt đẫm trời ngày cũ

Tôi vẫn nhớ anh và tự nhủ
Hạnh phúc nhé anh, người cũ ơi
Dẫu ngàn lệ đắng trên bờ môi
Dẫu triệu kim đâm tim rơi rụng

Anh lấy vợ, ngầy mai pháo nổ
Tôi vẫn sẽ cười dẫu mặn chát trên môi
Tôi không đến để rượu nồng thêm thắm
Để duyên anh mãi mãi đẹp đôi

Ngày mai... anh ấy đã có  đôi
Ngày mai...tình yêu cũ tôi xin vùi chôn mãi mãi
Ngay mai... bình minh sáng những mảnh tình u tối
Ngày mai... anh ấy sẽ mãi mãi quên tôi

Ngày mai, tình đầu của cô sẽ làm chú rể, .....
ngày mai, tình đầu của cô sẽ nắm tay một cô dâu xinh đẹp vào lễ đường trước sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, và ngày mai những hy vọng về mối tình đầu mong manh của cô sẽ mãi mãi kết thúc,
Cô ngỡ đã dấu được hình bóng của anh trong những bộn bề của công việc vậy mà khi anh gọi điện thoại đến báo tin anh sắp cưới vợ, trái tim cô vẫn bàng hoàng , vẫn tê tái và chết lặng ...
Cô và anh đã trải qua những ngày thơ ấu cùng nhau như những thanh mai trúc mã, nhà anh chỉ toàn anh em trai, còn nhà cô chỉ toàn chị em gái, do vậy từ nhỏ anh và cô đã được gán ghép với nhau như một đôi và trong cô cũng luôn nghĩ vậy, lớn nên nhất định cô và anh sẽ thành vợ chồng
Nhớ lại những ngày còn thơ dại cô và anh đều là con út trong gia đình, những lúc chơi trò chơi cô dâu chú rể, các anh chị đều để cô làm cô dâu mặc váy trắng tinh khiết cùng anh đi vào lễ đường được dựng bằng những giây hoa loa kèn vàng cam trước cổng, cô duyên dáng trong vòng hoa cỏ dại và bên cạnh anh, một chút rể nhỉ hồn nhiên.. đó là những ngày cô bốn tuổi và anh sáu tuổi, lúc đó những nụ hôn trên má cô dưới sự chứng kiến của các anh chị và đôi khi cả người lớn nữa và đó cũng là nụ hôn đầu của anh và cô
Năm cô 10 tuổi , cô trở thành một cô bé xinh đẹp năng động trong trường tiểu học, một phó chi đội trường với giọng hát sơn ca... anh bên cạnh cô như một người bảo vệ như thể bảo vệ một báu vật ... lúc đó cô cảm thấy rất vui vì những cuốn truyện tranh anh mua và hai đứa học chung, anh vẫn đèo cô trên chiếc xe đạp cũ kỹ và những cánh đồng cỏ may trong chiều ... những hoá cải cúc nở vàng bên chiền đê, rồi cả những chú bướm trắng anh và cô cùng đuổi bắt... những tràng hoa anh kết đặt nên mái tóc đen óng mượt của cô...hạnh phúc ấy miên man cả vào những cơn mơ trong những chiều hai đứa thưở thần tiên ấy...
Năm cố 14 tuổi, lúc ấy cô đã ra dáng một cô gái, với má ủng hồng, đôi môi chín mọng và mái tóc nhung huyền tha thướt khiến các chàng trai trong trường học say mê tán tỉnh, anh bận rộn hơn với công việc học hành của của một học sinh cấp ba, nhưng anh vẫn dành thời gian quan tâm chăm sóc bảo vệ cô, lúc đó ánh mắt anh nhìn cô trong vẻ sóng sánh yêu thương, còn đôi má của cô cũng có những ửng hồng  khi vô tình hai đứa chạm tay...trái tim non của cô đã có những nhịp đập rộn ràng đầu tiên vì anh, và anh cũng vậy cũng là những rung động hiển hiện rõ ràng, những lúc đó chỉ có những e thẹn của tuổi mới lớn....
Năm cô 16 tuổi, cô lại được  học cùng trường cấp ba với anh, hai đứa lại giống như ngày xưa đèo nhau đi trên chiếc xe đạp lúc nào cũng đầy ắp hoa cải cúc của mùa thu hay hoa dại trắng tinh của những ngày xuân hạ hay bằng lăng tím biếc của những ngày hè, và chùm phượng rực cháy của hè nóng bỏng ồn ã tiếng ve, anh và cô dắt tay nhau qua những qua những ngày học trò đầy mơ mộng,
năm ấy anh vào ngày valentime anh tặng cô những bông hồng nhung rực đỏ và hộp chocolate bẩy mầu với một chiếc thiếp xinh xắn... Happy valentime ...  my spenicl girl...5ting...
Mặc dù không có một lời yêu nào mỏng mảnh trong đó nhưng cô thấy hạnh phúc ngập tràn, và cô tự nhủ chờ em lớn nhé chàng trai của em....rồi tự xấu hổ với những ý nghĩ của mình....
mùa hè năm ấy, vào những ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, anh hẹn cô cùng đi chơi lang thang hết những ngõ ngách kỷ niệm tuổi thơ của hai đứa, cùng la cà ăn kem, uống coca và chiều muộn là bắt bướm rồi thả diều, buổi tối anh cùng cô thong dong trên chiếc xe đạp và những vòng hoa dại trắng muốt ah kết tặng cô.. trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc và cô còn nhớ rõ buổi tối hôm ấy, đi dạo trước của nhà, lần đâu tiên từ rất lâu rất lâu khi cô trở thành một cô gái, anh đã cầm bàn tay nhỏ bé của cô, hai đưa cùng tha thẩn đi khắp nơi trong khu nhỏ mà cô và anh đang sinh sống,  cô không biết cảm giác lúc đó là gì, chỉ có những niềm vui như những con nước nhỏ rì rào mát lành chẩy qua cô, trái tim cô chao đảo và ánh mắt sóng sánh men tình... rồi một nụ hôn nhẹ như keo bông ngọt ngào lướt qua đôi môi thanh xuân chín mọng của cô... hạnh phúc ngất ngây làm cho gương mặt cô ửng hồng trái tim thổn thức trong từng nhịp từng nhịp đập... và anh cũng không nói lời yêu...
Cô chất ngất trong những miên man và hạnh phúc ngập tràn, cô hi vọng mình lớn thật nhanh, thật nhanh để có thể thi cùng trường đại học với anh, và cô thấy khoảng thời gian 2 năm anh và cô không còn được gặp nhau nữa sẽ dài thật dài, và khi đó cô biết mình thực sự rất rất yêu anh...
Rồi mùa hè năm đó cũng qua nhanh như những cơn mưa rào đầu hạ, khi những cánh phượng hồng rụng hết chỉ để lại cây trơ chụi lá với những kỷ niêm học trò ngập tràn tiếc nuối, cũng là lúc anh nhận được thư báo trúng tuyển đại học....cả anh và cô gặp nhau nhưng ai cũng có những vẻ ưu tư không vui, cô xa anh, và anh cũng xa cô, trong suốt thời gian qua, cô chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có lúc mình phải một mình không có anh, không ai để tâm sự làm nũng, không có ai để bảo vệ cô như những ngày qua, ... và quan hơn mữa là những nỗi nhớ của cô dành cho anh,... cô sẽ nhớ anh và nhớ anh đến nhường nào... lần gặp nhau ấy anh không nói gì nhiều, chỉ là những câu dặn dò cô nhớ học tập tốt, và không có anh, cô phải học cách mạnh mẽ tự lập ... và rất nhiều rất nhiều điều khác nữa... anh rất buồn và cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ cả, đôi tay anh giờ cô mới thâý thật gầy giò và ấm áp biết chừng nào.. cô ngồi tựa đầu vào vai anh và ước giá mà nó kéo dài mãi mãi.. và điều cô  không ngờ đó là lần cuối cùng cô được gặp anh....
Vào một buổi chiều đi học về, như thường lệ cô sang nhà anh chơi chỉ thấy trống trơn tất cả, không còn lại gì người mới cũng dọn đến ngôi nhà ấy, họ  nói rằng gia đình anh đã bán nhà cho họ để chuyển đi một nơi nào đó mà bản thân họ cũng không biết...
Cô như người mộng du chậy về nhà, cô thấy mẹ cô và một hộp đầy những cuốn truyện tranh và cô và anh cùng để dành tiền mua chung, cả những kỷ vật mà cô mua tặng cho anh, tất cả không thiếu, không thiếu môt thứ gì chỉ trừ một quyển sổ dầy cộp làm nhật ký viết chung của hai đứa .... cô bàng hoàng không hiểu tại sao, cô chạy đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức về anh, nhưng tất cả đều vô vọng anh biến mất như chưa hề tồn tại, cô nghe nói anh đã chuyển nguyện vọng vào học một trường đại học nào đó trong phía nam và  từ đó anh  không bao giờ liên lạc với cô nữa....
Cô đau khổ, vỡ nát  trái tim, cô nhớ anh, nhớ tha thiết, cô trách anh sao nỡ đối xử với cô như vậy rồi lại trách mình ngốc ngếch, nào có bao giờ anh ấy nói yêu cô đâu, cả nụ hôn ấy, cả cái nắm tay ấy, và cả ánh nhìn đắm đuối mà anh dành cho cô đều là sự ngộ nhận.. cô hận anh và cô nghĩ cả cuộc đời này cô sẽ mãi mãi quên anh...
Cả những năm cấp cô quay cuồng trong học tập tham gia các hoạt động ngoài khoá, bù đầu bù óc, nhưng những lúc mệt mỏi cô lại nhớ anh nhớ đến đớn đau.. còn anh thì vẫn biệt tăm biệt tích.. và trái tim cô dường như đóng băng trong sự mặm mòi của nước mắt.
Rồi cô cũng thi đại học và học ở một trường danh tiếng, cô học gỏi và được sự theo đuổi và mến mộ của rất nhiều chàng trai, nhưng trái tim cô vẫn nấc nghẹn, mặc dù những nỗi nhớ trong cô không còn cồn cào như trước, nhưng nó vẫn là những niềm đau không thể tả hết mỗi khi có ai đó vô tình động chạm đến, hoặc vô tình gặp lạ những con đường hay những bông hoa kỷ niệm... và dường như trái tim cô hoàn toàn băng giá... vì vậy cả thời sinh viên của cô là những hoạt động tình nguỵện trên các vùng miền tổ quốc và những học tập phấn đầu mà mục đích duy nhất cô muốn là khi gặp anh cô có thể tự hào, rằng không có anh, cô vẫn có thể sống tốt, rồi sau đó ngục đầu vào vai anh để khóc để nước mắt ùa vào từng ngăn lạnh của trái tim anh mà không hề có một mảnh tình nào.. thời đó cô vẫn được mệnh danh là nữ hoàng băng gía của trường

Rồi cô gia trường và làm việc cho một công ty nước ngoài, cô thông minh xinh đẹp thoái vát và chăm chỉ nên cô rất được coi trọng trong công ty, sau sáu năm cô đã làm một trưởng phòng và có thể thăng tiến nên chức phó giám đốc, nhưng cô vẫn không hề yêu ai, cô dành hết trái tim cho công việc và ngoài công việc cô vẫn tham gia các hoạt động tình nguyện, bố mẹ và các anh chị rất sốt ruột giục cô yêu nhanh còn lấy chồng, nhưng cô  chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ vào phòng để mặc cho những gọt nước mắt cứ lăn rơi trên má...
Những lúc buồn cô lại đọc lại những cuốn truyện tranh ngày xưa, với những chữ ký nhỏ xinh của cô và anh cạnh nhau như hình một trái tim trọn vẹn và hoàn chỉnh...như những an ủi duy nhất cho sự cô đơn cô độc và cho nỗi nhớ của mối tình đầu dĩ vãng

Rồi một hôm , cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ rồi giọng của một người đàn ông, giọng nói vừa quen thuộc nhưng xa lạ
Em à, là anh đây, em còn nhận ra anh không...
Trái tim nghẹn đắng và thổn thức, cô cố gắng lắm mới đưa ra được giọng bình thường và cứng rắn
Anh H à, anh dạo này sao rồi có khoẻ không?
anh tưởng là em không nhận ra anh nữa rồi.. anh khoẻ mọi việc đều tốt, còm em....?
Cô ư, cô thì như thế nào nhỉ... cô đanh giọng và cố gắng tỏ ra bình thường
Em à, em vẫn tốt, tốt như chưa bao giờ từng tốt hơn...
Uh, thế thì tốt rồi, anh có một tin vui ... anh sắp kết hôn rồi, ... một cô gái dễ thương....
Chúc mừng anh, cô lạnh lùng cup máy trong ngỡ ngàng của mọi người ... cô bỏ chạy để kệ nhữgn gọt nước mắt tuôn rơi.. và ngày hôm đó là ngày mọi hi vọng của cô về anh đều tan thành bong bóng, ...rồi cô cũng tự nhủ, thế cũng tốt, thế cũng cho mình lý do để sống cuộc sống của mình, không chờ đợi, không viển vông và suy nghĩ... cô tìm cho B người bao năm vẫn lặng lẽ bên cạnh cô và nói rằng đã sẵn sàng chấp nhận lời yêu của B... cô và B quá hiểu nhau, và cô nói Với B .. rằng cô muốn cười...B hạnh phúc ôm chặt cô vào lòng rồi đặt nên môi cô một nụ hôn thật sâu, thật ngọt ngào... lần thứ hai cô trải nghiệm về nụ hôn... cô thấy bên B lòng cô bình yên thanh thản lạ... k còn nhức nhối và những hy vọng viển vông cho mối tình đầu.. lòng cô như cánh đồng thênh thang  đón những cơn gió yêu thương mát lành từ B và rồi lễ cưới được tổ chức...
Cô cô dâu xinh đẹp chín chắn bên cạnh chú dể điềm tĩnh.. cô mới hiểu thì ra hạnh phúc đơn giản ở xung quanh chỉ có điều cô cứ để cho những bụi mờ quá khứ che phủ nên không thể thấy được ....
Hai năm sau cô và B hạnh phúc và cô có 1 bé bi xinh xắn, tình cờ cô gặp lại một người bạn thân của H...
Cô và chị ấy nói chuỵên, rồi cô biết H mất cách đây gần 2 năm.. và H phát hiện ra căn bệnh suy tim của mình vào những ngày cuối cùng của năm lớp 12... Gia đình cậu ấy phải chuyển về TP T để tiện cho việc điều trị kéo dài mạng sống...
Cô như người mộng du, chạy về nhà hỏi mẹ cô... thì ra tất cả mọi người đều biết H bị bệnh và nơi H chuyển đi, H vẫn dõi theo từng bước chân của cô, chưa bao giờ bỏ rơi cô vì bệnh tật đang hoành hành đau đớn.. chỉ có cô không hề biết và cứ giận H, hận H bỏ đi không quan tâm gì đến cô... cô khóc ngất nên từng tiếng đau đớn.. cô gọi điện cho mẹ của anh thì mới biết, Lần đó vì quá nhớ cô và biết mình sắp phải ra đi nên Anh đã gọi điện cho cô, chỉ để nghe cô nói, và cũng chỉ muốn đả kích cô, để cô đi tìm hạnh phúc đích thực của đời mình...
Cô thì thầm bên mộ của H cùng với chồng và bé bi xinh xắn của cô...H à, bây giờ em đang rất hạnh phúc... anh yên nghỉ nhé... nếu có kiếp sau... nhất đinh em sẽ nắm chặt tay anh đến hết cuộc đời....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét