Anh biết không phố tan tầm chiều nay
Mưa bất chợt hối hả ào qua phố
Em một mình gữa dòng người vội vã
Lặng ngắm mưa ùa về ký ức ngày xưa
Giờ đâu đó chẳng còn những chiếc ô
Tròn xoe che những mái đầu trên phố
Không bàn tay kéo em gần thêm nữa
Chỉ có trái tim trống trải niềm đâu
Kỷ niệm ào về trắng một thưở bên nhau
Cơn mưa chiều nay găm trong em đầy nỗi nhớ
Anh thấy không bằng lăng nay đã nở
Cơn mưa rào về mờ ảo như mơ
Hà nội những ngày cuối tháng tư, bằng lăng tím trên những con phố chờ cũ một thời, mầu tím của ngày nào trong trái tim cô đắng ngắt...
Giờ tan tầm một mình lang tháng sải bước trên những con đường quên thuộc mà cô ngỡ nhớ như in từng góc từng kỷ niệm, từng hàng cây và thậm chí từng gương mặt bao lần gặp cũng được ghi lại ... phố của hoài niệm của những ngày tháng tư khi những bông băng lăng đầu tiên nở .. cũng chính là lúc anh nói lời yêu với cô...
Kỷ niệm như một cuốn phim mầu ùa ạt về lại trong cô rõ ràng như chưa từng có bụi mờ phủ vậy để nghèn nghẹn trong trái tim cô...
Rồi đâu đó là một mưa rào cuối buổi chiều , trắng một góc trời từng hạt từng lại vương trên vai cô lạnh buốt
Người người rủ nhau tránh những hạt mưa chỉ riêng cô mưa như reo trong lòng ngàn như những hoài niệm ngày xưa, về cái ngày anh chờ cô tan sở trong cơn mưa rào đầu hạ lanh buốt, dưới mái hiên vắng có một cây bằng lăng mới trồng và những bông hoa tim tím anh hái tặng cô trong lúc chờ đợi... hai đứa đứng bên nhau cảm nhận từng nhịp tim rộn ràng theo tiếng mưa rơi mà lòng hạnh phúc ngập tràn trong từng ngõ nhỏ
Anh nói cô giống như hạt mưa , mỏng manh, trắng xoá mà gieo thương gieo nhớ trong anh, rồi mắt nhìn nhau trong mầu mưa hoài niệm, cô còn nhớ rõ đâu đó bên kia đường còn reo bản nhạc về cơn mưa trên phố vui vui" waitting on the rainning street,... tình yêu vốn dĩ cũng như mưa rào thôi, mưa nhanh rồi cũng tạnh nhanh, nhưng phố thì ướt đẫm, người cũng ướt mưa và lòng mang lặng những mối tơ vò... anh cũng thế, cũng cũng như cơn mưa rào chiều hôm ấy, ào ạt gieo trong cô cả nỗi nhớ ướt át, của nụ hôn dưới mái hiên và mùi băng lăng lan toả hương thơm mà bây giờ nó như một giấc mơ chập chờn trong ký ức ngỡ mong manh tan biến nhưng chẳng thể tan ra như nhưng hạt mưa và tích lại trong lòng cô những giọt muốn mặn sầu đau....
Cô không nhớ từ khi nào mầu mắt anh nhìn cô không tha thiết, những lần hẹn hò tẻ nhạt, và những cái nắm tay trở nên lạnh lẽo, những nhớ mong của anh dành cho cô hình như là giả dối rất vụng về làm trái tim cô đau đớn tuyệt vọng khủng khiếp, rồi cô phát hiện ra ánh mắt của anh nhìn bạn của cô mới thực sự là ánh mắt của kẻ đang yêu, say đắm nông nàn và luôn dịu dàng đam mê... nó khác hẳn với ánh mắt trách nhiệm nặng lề của từng hời hứa yêu trọn đời anh dành cho cô... trái tim cô vỡ vụn và dằn vặt trong đớn đau
Cô tự dối lòng mình chắc đó chỉ là phút xao động thôi, anh cũng nói sẽ yêu cô đến hết cuộc đời cơ mà.. rồi lại đớn đau ngập trong những miên man...
Cho đến một hôm cô mượn laptop của bạn cô để vào FB vô tình cô đọc được những dòng tâm sự mà bạn cô viết dành riêng cho anh, dành riêng cho người mà con trai mà cô yêu thương bằng cả trái tim...
Thì ra cô gái đó cũng biết tình cảm của anh dành cho cô ấy, và cô ấy cũng thực sự yêu anh, lý do duy nhất khiến họ không thể đến được với nhau là vì cô là người đến trước, tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ là một sự ngộ nhận giữa tình bạn thân thiết và cái gọi là tình yêu.. có thể cô yêu anh nhiều quá nên thứ tình cảm ấy tự chẩy trong anh, chiếm hết những suy nghĩ vẩn vơ trong anh còn tình yêu thực sự anh biết đến chỉ từ khi anh gặp cô bạn ấy trong lần sinh nhật của cô... họ đã kìm nén những tình cảm chân thành cho nhau vì cô, vì những lời hứa, và những lời nói yêu thương vội vàng như những cơn mưa rào tháng tư mang cả những khát khao nhất thời đó, họ cũng đau khổ không kém gì cô trong cuộc tình tay ba không lối thoát này....
Nước mắt cô lại rơi, mặn chát, nhưng đau đớn hơn nữa là trái tim cô từng mảnh vỡ vụn ...tan ra trong hư vô
Cô chạy trong màn mưa tháng tư, từng hạt mưa lạnh buốt rơi nghiêng vào mặt cô rát xé, nhưng cũng không thể bằng nỗi đau trong trái tim cô....nỗi đau của một người biết tình yêu của người ấy dành cho mình không hề tồn tại, chỉ có những ngộ nhận và lới hứa đáng ghét để dối lừa...
Cả ngày hôm đó cô tắt máy không liên lạc với ai, và tự giam mình trong những nghĩ suy cô quyết định một quyết định không hề dễ dàng cho trái tim vô tội của mình, trong cuộc tình tay ba này phải có người ra đi và người đó không ai khác là cô... cô hẹn gặp anh và người bạn đó ra quán cafe quen thuộc nơi có những bản nhạc về mưa, về tháng tư, về một cái gì đó đối với cô là những điều đáng quý, ...
Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô và cô ấy ngồi đó trước, cô vẫn vậy vãn những nụ cười thật tươi chờ anh, co nhớ nhất rõ hôm đó cũng chuẩn bị mưa, trời âm u lắm và những nhành băng lăng cũng nhuộm một nỗi buồn chia xa
Cô đã đưa tay cô ấy cho anh, " em nhớ anh chăm sóc cô bạn thân này nhé, cô ấy là người bạn tốt nhất của em, vì thế em hy vọng anh hãy thay em yêu thương cô ấy dù có xảy ra bất cứ chuyện gì"
Em hiểu và không trách gì anh cả, ngày qua, em cũng chán những cơn mưa và thực sự em cũng hết yêu anh, may mà có cô ấy yêu anh thay em, như thế em cũng đỡ áy láy rất nhiều rồi... em không muốn anh và em chỉ vì những lời hứa cũ mà phải có trách nhiệm yêu em mãi mãi... bây giờ em chính thức giao anh cho cô ấy...
Cô vội vã bước đi trong tiếng gọi đuổi theo của anh và cô bạn ấy, cô chỉ biết lúc đó đầu cô trống rỗng, và những giọt mưa lạnh buốt....
Tình yêu của anh dành cho cô chỉ như những bông hoa bằng lăng mỏng manh, đến nghé thăm vào những ngày đầu tháng tư, và đi vội vàng khi tháng tư chưa kịp hết... chỉ mầu tím hoài trong trái tim cô đắng vị nồng cay của những đau khổ được đặt trong khoảng lặng của lãng quên...
Chợt một bàn tay kéo cô về thực tại, một chiếc ô che cho cô khỏi những hạt mưa đầu tháng tư.. và hiện nên một gương mặt xa lạ của một người chưa từng gặp mặt....
Một giọng nói không thân quen" cô thích trời mưa và băng lăng à, Giống tôi quá... nhưng mà này tôi cho cô một chỗ trong chiếc ô này, tôi không muốn cô gái nào ngắm mưa để bị ướt cả
Cô cảm ơn người ấy rồi ... chiêc ô lại tròn xoe nhe chiếc nấm đỏ trên con đường trắng xoá mưa rào...
Ngày hôm nay chưa hết, cô cũng chưa kịp hỏi tên người con trai cho cô đi nhờ ô đến điểm dừng xe, nhưng biết đâu câu chuyện còn tiếp tục....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét