Ngày hôm qua em cười như tất cả
Chẳng giữ gì cho những ngày mai sau
Ngày hôm qua nước mắt chẳng chẩy mau
Để ướt hết ngày hôm nay em bước
Có khi nào em về thời gian ngược
Tìm lại nụ cười và để nước mắt thôi rơi
Mùa úa tàn, những con lũ thác trôi
Nụ cười cũ vỡ đôi bên thềm vắng
Em gói nắng, gói mưa trong khoảng lặng
Gói trái tim mình trong bằng những mảnh băng
Gửi đi đâu cho hết những nhớ mong
Cho nụ cười lành sau cơn mưa bão
Ánh mắt nhìn không còn mầu đau khổ
Không hoen mi trong nắng cuối chiều qua
Phố có buồn từng bài hát ngân nga
Không còn những lời xưa xa ấy
Ngày hôm nay, anh nói gì nắng vậy
Nắng bỗng rơi đỏ úa bên chiều
Nắng chiếu xuống bóng hình cô liêu
Em lạc bước trong chiều không lá đỏ
Cô gặm nhấm từng đoạn từng đoạn thơ mà cô vô tình đọc được trong một lần online, cô cười đấy mà chua chát đến tận sâu thăm thẳm của trái tim....
Cô chẳng biết trái tim mình thành băng từ bao giờ cả, chỉ biết sau khi anh đi, cô bắt đầu như thế, cô như trở thành một người khác hoàn toàn... trái tim lạnh lạnh đến độ ngay cả màu hè nắng lửa như thế mà vẫn thấy run run... lạnh không lời là như thế sao???
Cô xây cho mình một hình tượng hoàn toàn khác với những cô ngày khi yêu anh, ...
Vẻ dịu dàng hiền thục đã thay bằng vẻ sắc sảo và chanh chua, ... cô thậm chí nói cười nhiều hơn trước nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy nụ cười đó thật đắng và thật chat, mọi người nói cô thật mạnh mẽ khi chia tay anh, chưa ai từng nhìn thấy một giọt nước mắt nào lăn trên má cô từ khi anh nói lời chia tay cô để đi theo một người con gái khác, đó là một điều bất thường vì trước đây ai cũng quen với hình ảnh của một con bé mít ướt chẳng biết để dành cho riêng mình và từ đó mọi người nghĩ có lẽ là cô không yêu anh như họ vẫn tưởng ...
Trước mặt anh, cô tỏ bình thường như không thể bình thường hơn, thậm chí khi biết anh không yêu cô nữa và anh đã yêu người đến sau mất rồi, cô bình thản đến mức không thể bình thản hơn, cô không giận dữ hay trách móc gì anh chỉ nhẹ nhàng hẹn anh ra quán cafe quen thuộc nơi lần đầu cô và anh quen nhau, nơi kiss the rain dịu dàng trong từng ngõ ức ... nơi nụ hôn đầu còn mang vị cafe muối thơm nồng .....
Cô không hiểu mình đủ lấy can đảm ở đâu nữa, chỉ biết lúc ấy cô đã quá khổ đau... trái tim ướt lệ nặm chát và đôi mắt vẫn giáo hoảng, dọng nói vẫn bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn....
Cô đưa cho anh xem một bài thơ mà cô vừa viết như một dấu chấm và cô hi vọng đừng là chấm hết cho cuộc tình của cô....
Em biết anh nào có lỗi gì đâu
Khi chẳng thể yêu em thêm được nữa
Trách làm gì một trái tim lầm lỡ
Đã lạc nhịp rồi trước trái tim em
Đã bao lần em muốn được lặng câm
Được âm thầm thêm những hy vọng
Người con gái ấy cũng như em thầm lặng
Có lỗi gì đâu khi cô ấy yêu anh...
Anh cũng đã không còn thuộc về em
Trái tim anh mang mình hài của nắng
Em là sương cũng tan đi phẳng lạng
Anh đã giữ tim mình giot nắng mầu mắt ai
Thôi nhé anh con đường phía trước còn dài
Chia đôi ngả em đi thôi một ngả
Ngõ quoanh co anh đi cùng người lạ
Hạnh phúc xưa, thôi gói lại vào mưa..
Anh nhìn bài thơ rồi nhìn cô, ...Em sao thế, em không yêu anh nữa sao??.. anh .....
Anh à, em hiểu anh không quên những lời hứa dành cho em, nhưng đoạn đường mình đi chung chỉ đến thế này thôi, không thể xa hơn được nữa... cảm ơn anh vì tất cả những ngày qua, kỷ niệm và những giấc mơ, em sẽ không khi nào quên được cả.. chỉ có điều thôi anh ạ, cafe muối, kiss the rain bây giờ em không còn thích nữa....
Anh nhìn cô, cô thấy những gọt nước mắt của anh trào ra, anh và những lời xin lỗi làm trái tim cô vô cùng đau đớn... thà rằng anh cứ như vậy mà đi, thà rằng anh đừng tỏ ra mình là người có lỗi thì như thế cô có thêm lý do để quên anh... đằng này....
Cô vẫn tiếp tục bình thường ... anh muốn sửa nỗi không?
Bằng cách nào đây em... bằng cách nào để anh có thể làm cho em không đau đớn đây ... em nói đi...?
Bằng cách anh hãy đối xử thật tốt với cô gái ấy... đừng để cô ấy buồn và nhớ sau này phải hạnh phúc...
À còn một điều nhỏ nữa anh nhớ là được rồi... là Đừng bao giờ nghe kiss the rain, uống cafe muối và đừng bao giờ đưa cô gái ấy đến quán này nữa nhé...
Thôi em phải đi đây... bây giờ em cũng ghét quán này rồi, ghét cái ô cửa sổ mầu xanh hoen cũ ấy rồi... thế nhé... và anh đừng theo em, em muốn một mình trời đẹp mà đi cùng người yêu cũ thì không hợp cho lắm....
Cô bình tĩnh chào anh rồi thanh toán tiền cafe bước đi... chẳng hiểu cơn mưa ở đâu tràn về nước mắt mặn chát trên bờ môi khô, trái tim như triệu triệu mảnh vỡ oà trong mưa ....
Cô không đau ư, chắc vậy... chắc vì quá đau nên trái tim mới hết cảm giác đau như thế....
Ngày hôm đó đã qúa xa, quá xa, nhưng như ngày hôm qua trong cô vậy ...và anh hạnh phúc chứ... cô thì thầm, đắng ngắt trong tim....
Tem vang nhe ban.
Trả lờiXóa