Mong manh giọt nắng bên thềm vắng
Mong manh giọt sương gắng trong đêm
Mong manh hạnh phúc kiếm tìm
Mong manh khói sám mầu ảo ảnh
Ta tìm nhau trong mong manh đời lạ
Để gặp nhau lạ lẫm bước trong nhau
Mong manh giọt thương gieo hạt sầu
Mong manh hạt yêu để mất nhau
Lòng cô bình tĩnh nhặt từng bài thơ anh và cô viết cho nhau một thời, nét mực vẫn còn nguyên dấu, chữ ký của anh của cô, những chữ ký còn nguyên vẹn mà nếu ghép vào nhau thành chữ hạnh phúc... vậy mà bây giờ chỉ còn xót xa đến tận cùng của trái tim...
Chẳng biết xa nhau vì đâu nữa chỉ biết trái tim có đôi lúc lạ lẫm vô cùng, có nỗi nhớ được che lấp bằng bộn bề công việc và mỗi quan hệ xã hội phúc tạp...rồi đôi lúc giận dữ cãi vã vì những quan điểm trái chiều và có lúc mệt mỏi vì những áp lực cuộc sống... nhưng lại thấy cần nhau như kiểu đời này cần vậy... nhân duyên như một sợi dây mà lúc trùnãnuống rồi cả hai người mải miết kéo căng nó để duy trì một điều gì đó quá mong manh, yêu nhau được đã là quá khó rồi, nhưng tiếp tục lại cảm giác thừa một chút gì đó... vậy là chia tay như vốn dĩ cuộc sống là vậy chỉ không ngờ rằng chia tay lại đau đến thế thôi
Lúc đầu chẳng để ý nữa, vì nghĩ rằng nó chỉ là một vết thương ngoài da thôi, chẳng có gì nghiêm trọng cả, nhưng càng những ngày sau càng đau càng nhức nhối khi nhớ về nhau và chợt nhận ra rằng nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên, tình yêu dành cho người ta vẫn vẹn ngưyên chỉ có những mong manh kia là đứt vỡ vì những lời nói vô tình làm tổn thưng nhau và như thế vô tình bước qua nhau như một vầng trăng lạc yêu thương cũ..
Rồi những vết thương chồng chất vết thương khi cô đào bới về những ngày đã qua, về những kỷ niệm của thời nào hai đứa, từng chữ từng câu ngày xưa ngỡ mong manh để gió cuốn mây trôi thì hiển hiện nguyên vẹn để nước mắt ứa mặn đắng trên đôi môi khô vì thiếu những vị ngọt khác nữa... rồi những dóng thơ khôn nguôi nuối tiếc cho một thưở nào ngỡ mong manh như giot nắng sớm bên thềm hay như làn sương mỏnh manh mỗi sáng ai ngờ cầm đắng đến tứng giọt trong trái tim...
Hình bóng người ta ngơ cũng mong manh đủ để giấu đi bằng những bộn bề cuộc sống thì lại nguyên vẹn đến rõ những cử chỉ hành động trong trái tim bé nhỏ của cô, nếu ví cô là một chiếc tủ nhiều ngăn thì ngăn nào cũng đầy ắp những kỷ niệm về anh, về một cái ngày mong manh tựa nắng ấm và khắc rõ trong tim đến từng câu nói , từng hời hứa thoảng thoảng gió bay...
Thế đấy
Chiều buồn buông vạt nắng qua mây
Mong manh thế sao gầy thân phố nhỏ
Em chờ chiều qua mong manh sương cỏ
Chờ đêm về mong manh quá nhớ thương
Mong manh như vỡ những hạt sương
Rơi nhẹ thế mà trái tim ướt đẫm
Xót xa qúa nhặt câu thờ buồn đượn
Nhuộm ngày qua trong ký ức mong manh
Em một mình một mình vắng anh
Ngỡ vết thương đã lành theo năm tháng
Chợt bài hát nhuộm em trong ảo ảnh
Mong manh gì sao chẳng biến tan
Mong manh thế mối duyên xưa được hồng
Ai trải vô nghĩa cho tình ta rơi rụng
Mong manh thế thôi một lời vô tình đụng
Vào vết thương xưa, ôi mãi chẳng thể lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét